[Không phải vì không yêu sẽ buông bỏ, mười ba năm, ánh đèn ấm áp không thể tan rã. Với em, anh vẫn là người quan trọng nhất trên đời này.
——Chu Sở Kim]
–
Nước mưa nhỏ giọt từ vành ô tạo thành tấm rèm ngọc liên tục bao quanh họ, mọi âm thanh đều chìm trong tiếng mưa.
Ánh mắt cô nhìn anh rất trong trẻo, đuôi mắt cụp xuống ẩn hiện vẻ tủi thân vì vừa bị anh mắng.
"Em thấy anh ở đây."
Hứa Chức Hạ nói với anh trong tiếng mưa.
Kỷ Hoài Chu lập tức câm lặng, cảm xúc dâng trào lên đến đỉnh điểm rồi lại bình lặng ngay lập tức, chìm đắm trong cảm giác thăng trầm dữ dội này khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thậm chí còn tạm thời nghi ngờ khả năng lý giải của chính mình.
"Tìm anh?" Anh hỏi.
Hứa Chức Hạ thành thật gật đầu: "Dạ."
Trong chiếc hộp cô ôm có đựng chiếc khăn choàng của anh.
Vầng trán nhíu chặt của Kỷ Hoài Chu thoáng giãn ra, thái độ của anh vô thức trở nên dịu dàng, nhưng cũng không quên cất lời dạy dỗ quen thuộc, "Tìm anh lúc nào chẳng được, vội cái gì, điện thoại dùng để làm gì?"
Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Hồi nhỏ cô cũng vậy, khi mắc lỗi thì ngoan ngoãn đứng đó, không phản bác cũng không cãi lại, thỉnh thoảng nhìn anh với vẻ đáng thương và vô tội.
Cô biết anh trai không nỡ mắng cô, anh chỉ giả vờ hung dữ vài câu.
"Anh trai, tóc và quần áo của anh đều ướt cả rồi," Hứa Chức Hạ nói: "Lên nhà sấy khô đi, thời tiết này dễ bị cảm lắm."
Nỗi lo lắng trong mắt cô đều là cảm xúc thật lòng.
Lần trước anh đến, cô còn muốn giấu anh đi, lần này cô lại tự nhiên, thoải mái. Cô không trốn tránh anh nữa, đây dấu hiệu tốt nhưng Kỷ Hoài Chu luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
"Bây giờ không sợ không thể giải thích rõ ràng nữa sao?"
"Không sao, anh là anh trai, cũng là người lớn trong nhà."
Rõ ràng đang chìm trong đêm mưa, nhưng Kỷ Hoài Chu lại cảm thấy xung quanh ngột ngạt, không còn lối thoát nào để hít thở.
Anh không nói gì, nhận lấy chiếc ô từ tay cô.
Đúng lúc đó Phù Ny vừa hoàn thành bài vở hôm nay và đang thư giãn trong phòng khách. Cô ấy đắp mặt nạ, cầm một bát việt quất ngồi trên sofa.
Phù Ny thích xem phim xưa, khi ấy trên TV đang chiếu bộ phim《Những cây cầu ở quận Madison》.
Bộ phim kinh điển này kể về một mối tình ngoài luồng bị thế tục chỉ trích, một mối tình cấm kỵ chỉ kéo dài bốn ngày, nhưng cả nam chính và nữ chính lại khắc cốt ghi tâm suốt nửa đời người.
Trong ký túc xá ở Stanford, Hứa Chức Hạ đã cùng Phù Ny xem vô số bộ phim. Cô nhớ rõ lần đầu xem bộ phim này đã cảm thấy mình như một tù nhân bị mắc kẹt trong câu chuyện.
Phù Ny rất đồng cảm với Francesca. Cô ấy nói, một người vợ, người mẹ đã đánh mất bản thân vì gia đình, khi gặp người có thể đánh thức con người thật của mình là Robert thì nảy sinh tình yêu và d*c v*ng là chuyện thường tình. Nhưng điều đáng ca ngợi trong phim chính là cô ấy đã không vượt qua ranh giới đạo đức.
Hứa Chức Hạ khó mà lĩnh hội được
Những chuyện đương nhiên cũng đáng được ca ngợi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!