Chương 31: Đêm vô tình – Nhóc con

[Em không muốn cần anh nữa.

Tình yêu hư vô mờ mịt, chỉ là một kiểu tưởng tượng.

——Chu Sở Kim]

Chất liệu tơ tằm của chiếc khăn choàng mang đến cảm giác mát lạnh trên da cô, mà nhiệt độ ngón tay anh lại ấm áp rõ rệt. Một lạnh một ấm lướt qua da thịt sau gáy cô, cọ qua cọ lại.

Tim cô khẽ rung lên, xương cổ trào lên cảm xúc tê dại.

Nhưng cô không biểu hiện gì khác thường, chỉ đứng đó như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Từ nhỏ họ đã có sự chênh lệch về chiều cao và vóc dáng. Ngay cả bây giờ khi cô đã cao một mét 65 thì đứng trước mặt chàng trai một mét 88 vẫn rất nhỏ bé.

Mặt cô đang ở sát yết hầu của anh, lúc này chiếc khăn choàng đang buộc trên tóc cô. Vết máu vẫn chưa mờ đi trên cần cổ trắng bệch của anh, gần ngay trước mắt.

Một thiếu gia quý tộc ra vào chốn phong tình trăng hoa, từng đêm phóng túng nhưng lại bạc tình, nợ hàng nghìn hàng vạn mối nợ phong lưu.

Nghe quá nhiều về danh tiếng của anh ở bên ngoài, có thể thầm đoán được trong lòng là do đánh nhau, nhưng lại không kìm được mà liên tưởng đó là vết cào trong lúc cuồng nhiệt với một cô gái.

Hứa Chức Hạ cụp mắt xuống, nói không rõ ràng.

"……Nếu anh trai có người yêu, em sẽ rất vui." Cô không trả lời câu hỏi của anh, giọng cô rất khẽ như tan vào gió.

Chiếc khăn choàng buộc mái tóc đen dày của cô, giữa những ngón tay anh thắt thành một chiếc nơ bướm. Phần khăn dài rủ xuống, gió đêm thổi qua bay về trước, đáp xuống xương quai xanh của cô.

Kỷ Hoài Chu nhìn gương mặt trắng sứ và đôi mắt nai ướt át tự nhiên kia của cô.

Chợt nhớ đến ngày đó Trần Gia Túc gọi điện hỏi anh, cậu không phải thật sự không biết em gái mình xinh đẹp đến mức nào đâu nhỉ?

Khi đó anh nói, cũng bình thường.

Cô gái nhỏ do anh nuôi lớn sao có thể không xinh đẹp cho được.

"Chẳng phải muốn sống với anh trai cả đời, không ai rời đi sao," Kỷ Hoài Chu nhớ rõ từng câu từng chữ cô đã nói: "Đã quên những lời mình nói rồi à?"

Hứa Chức Hạ từ từ chớp mắt.

Đương nhiên cô nhớ, đêm đó cô nghĩ trấn Đường Lý sẽ biến mất nên nắm chặt ngón tay anh, tha thiết nhìn anh và nói muốn sống với anh trai ở đây cả đời, hai người họ ai cũng không rời đi.

Cô nói, sống ở đây cô rất vui.

Nhưng cuối cùng trấn Đường Lý vẫn không còn.

Có lẽ vẫn còn, chỉ là không còn là nhà của họ nữa.

"Không quên," Hứa Chức Hạ ngẩng mặt lên, cảm xúc trong đáy mắt cô được che giấu kỹ, chỉ còn ý cười: "Em vẫn sẽ ở bên anh trai."

"Em gái ở bên anh trai là chuyện hiển nhiên ở đời, không phải sao?"

Mắt cô cong cong, dùng lại lời anh từng nói, mỉm cười rạng rỡ với anh.

Mặt Kỷ Hoài Chu vô cảm.

Anh không thể nói rõ tâm trạng lúc này của mình là gì, có thể đang không vui, dường như có ai đó muốn cướp đi xương cốt của anh mà không được anh cho phép.

Nhưng xương cốt của anh cũng có quyền tự do.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!