[Mãi đến 4 năm trước, khi thế giới không còn như em mong muốn, em mới hiểu thế nào là thật sự trưởng thành, hiểu ra rằng ỷ lại và yêu thích đều là sai.
Từ đó em không còn phụ thuộc vào anh nữa.
Có lẽ bắt đầu từ hôm nay, em không chắc.
——Chu Sở Kim]
–
Giây cuối cùng trước khi Rees và Sander xuất hiện, Kỷ Hoài Chu ngoan thuận theo lực lôi kéo của cô bước vào phòng.
Hứa Chức Hạ kéo anh vào thẳng phòng ngủ của mình, không dám nán lại phòng khách dù chỉ một giây.
Phù Ny và Mandy đều đang ở trong phòng riêng. Nếu họ nhìn thấy, tình hình chắc chắn sẽ mất kiểm soát hơn gấp vạn lần việc bị Rees và Sander bắt gặp.
Dù sao quả thật anh cũng có chút nhan sắc.
Hứa Chức Hạ nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng không yên tâm nên cô lạch cạch khóa cửa.
Dường như có tiếng cười khẽ bật ra từ hơi thở đằng sau cô.
Hứa Chức Hạ quay người lại nhìn anh.
Tối nay anh đã bỏ kính râm, đôi mắt xanh đen không còn gì che chắn kia nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt anh luôn sâu thẳm như vậy, nhìn vào đó, người ta cũng như đắm chìm theo.
Lúc này ánh mắt anh nhìn cô, hệt như ánh mắt cô của thời thơ ấu và thiếu nữ nhìn vào hoa hồng Rhodes do chính tay mình nuôi dưỡng đến ngày nở rộ – trong mắt tràn đầy yêu thương và mãn nguyện.
Trong 13 năm đã trôi qua đó, anh đã dùng ánh mắt này để nhìn cô lớn lên từng ngày.
Trong lúc đối mặt, những cảm giác xa lạ lúc ban ngày đã dần tan biến trong lòng Hứa Chức Hạ.
Vết bầm trên sống mũi anh đã mờ nhạt, nhưng vẫn khó phớt lờ. Một phần ký ức về đêm say rượu bị lãng quên lại trở về trong tâm trí.
Hứa Chức Hạ chợt nhớ lại ngày đó, khi cô gặp lại anh thì trên người anh đã có vết thương, rõ ràng là đã đánh nhau với ai đó.
Đã qua khá lâu, vết thương ở khóe miệng anh gần như không còn thấy nữa, chỉ có một chiếc khăn choàng Ascot quấn quanh cổ.
Dù rất bắt mắt, nhưng Hứa Chức Hạ luôn có cảm giác nó không thuộc về anh.
Anh vốn không thích những phụ kiện rườm rà, nhưng có lẽ gu thẩm mỹ của anh đã thay đổi. Việc anh đeo lại chiếc khuyên tai kẹp phải chăng là dấu hiệu cho thấy cuộc sống của anh đã tiếp nối lại với quãng đời niên thiếu bị đứt đoạn.
Nhưng cũng có thể, chiếc khăn choàng là để che đi vết thương chưa phai nhạt ở cổ anh.
Chỉ đối mặt thôi mà suy nghĩ của cô đã rối bời.
Ý thức được điều đó, giây tiếp theo Hứa Chức Hạ lập tức lảng tránh ánh mắt anh, có hơi mất tự nhiên mà oán trách: "Anh còn cười……"
Anh vẫn giống như xưa, thỉnh thoảng lại muốn trêu chọc cô.
Rõ ràng có chốt an toàn, lại cứ lừa cô tìm chìa khóa còng tay. Rõ ràng biết rượu rất cay, lại bất chợt cho cô nếm một ngụm rồi nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô mà cười.
"Lén la lén lút."
Anh hời hợt chế nhạo, giọng điệu lại đầy vẻ cưng chiều.
Khi còn nhỏ, sau khi anh ngủ say cô thích ngồi xổm bên cạnh gối anh, anh cũng thường trêu cô là lén la lén lút.
"Người ta nhìn thấy, em không giải thích rõ ràng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!