Chương 3: Cố ý chọc giận anh à

"Có thuốc lá không?" Cuối cùng Hứa Chức Hạ cũng nhớ ra phải trả lời, cô gượng gạo chuyển chủ đề.

Rees sửng sốt, khi nhìn thấy khuôn mặt không hay biết chuyện gì của Hứa Chức Hạ thì suy nghĩ của anh ta nhanh chóng thoát khỏi sự áp bức của chàng trai kia, không còn suy nghĩ lung tung nữa. Anh ta lập tức bật cười rồi lấy bao thuốc lá trong túi ra, toát lên vẻ lãng tử phong lưu: "Cậu cũng biết hút thuốc sao, vậy mà tôi không hề biết luôn đó."

Hứa Chức Hạ không trả lời, cô nhận lấy điếu thuốc anh ta đưa tới, giữ chặt trong tay: "Cảm ơn."

"Nhưng mà bật lửa bị giữ ở sân bay San Francisco rồi, tôi đang định đi mua." Rees hỏi thử: "Có muốn cùng nhau uống chút rượu không?"

Vodka bắt đầu ngấm làm cơn say ập đến, Hứa Chức Hạ không muốn nói thêm, thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo ý của anh ta đã "ừhm" khẽ cho qua chuyện.

"Chờ tôi vài phút." Rees cười và chạy vào trong mưa.

Khi anh ta vừa rời đi, không gian xung quanh bỗng trở nên trống vắng, tĩnh mịch. Bên ngoài, mưa phùn lất phất, cơn gió thổi qua tạo ra tiếng xào xạc khẽ từ bụi hoa.

Hứa Chức Hạ ngẩn người đứng một mình trong buồng điện thoại.

Khói thuốc giống như một con rắn độc không thể nhìn thấy ánh sáng, từ trong bóng tối uốn lượn bò ra, để lộ chiếc đuôi nhọn và chiếc lưỡi đỏ tươi ma mị hướng về phía cô.

Hứa Chức Hạ chưa từng hút thuốc, trước đây không nghe lời là sẽ bị phạt đứng, bị phê bình, cho nên từ trước đến nay cô đều an phận.

Nhưng hiện tại, cô đột nhiên nảy sinh ý niệm sa đọa, muốn thử hút thuốc.

Nhưng chỉ nghĩ đến thôi đã thấy giống như phạm phải sai lầm lớn, cho dù muốn mượn rượu tùy hứng nhưng cũng chẳng cách nào yên tâm thoải mái được.

Điếu thuốc lá trong tay bị bóp méo mó, đầu óc Hứa Chức Hạ hỗn loạn nên cố lắc vài cái để tỉnh táo. Cô mơ màng giẫm lên những cánh hoa ướt đầy dưới đất rồi cúi người ngồi xuống ven đường, ngửa cổ nhắm mắt lại, để cho mưa nhè nhẹ bay tới trên mặt mình.

Không bao lâu, điện thoại công cộng đột nhiên đổ chuông.

Hứa Chức Hạ mờ mịt quay đầu lại thì thấy nó không ngừng đổ chuông cô mới miễn cưỡng đứng dậy, đi đứng lảo đảo không vững quay lại buồng điện thoại.

Vì rượu ngấm hết vào cổ họng khiến giọng cô trở nên yếu mềm, âm thanh phát ra đặc biệt mơ hồ thoát tục, âm đuôi kéo dài, nói năng cũng chậm rãi, líu ríu nhưng vẫn lịch sự: "Alo……"

Trong ống nghe im lặng, hơi thở thấp như có như không.

Hứa Chức Hạ rũ mí mắt xuống, mông lung híp thành một khe hở, dồn hết tinh thần lắng nghe. Một giọng nam trưởng thành hơi trầm khàn chậm rãi truyền vào tai, chất giọng từ tính mang theo áp lực, lại mâu thuẫn xen lẫn mấy phần ôn hòa vốn dĩ không nên tồn tại.

"Gầy đi rồi."

Trong đầu Hứa Chức Hạ vang lên một tiếng ầm khiến cô ngây dại cả người, chỉ trong một khoảnh khắc đã bị giọng nói ấy rút sạch hồn vía.

Cô không lên tiếng, cứ cho là mình nghe nhầm.

Sự im lặng của cô nằm trong dự liệu, chàng trai không yêu cầu cô đáp lại, tự nhiên mà đẩy cảm giác xa lạ giữa hai người xuống mức thấp nhất, thay đổi thành giọng điệu bình thường: "Trời mưa, chạy lung tung làm gì."

Trong điện thoại, anh lại tự nhiên hỏi: "Bạn trai à?"

Hai tay Hứa Chức Hạ siết chặt ống nghe bên tai, cô nín thở, tim đập chậm mất một nhịp rồi nặng nề rung động.

Vấn đề này, phát ra từ trong miệng anh mang theo một sự vi diệu khó mà diễn tả thành lời.

"Uhm……" Cô thất thần, cố gắng đáp lại bằng tông giọng thấp, đầu óc nhảy nhót giữa sự tỉnh táo và bối rối, trống rỗng, tê liệt, không nghe lời.

Thật ra cô cũng không chắc người anh hỏi có phải Rees

-người vừa mới đứng cùng cô ở đây, hay không.

Nhưng cô chỉ "Uhm" khẽ.

Chàng trai yên lặng vài giây rồi khẽ cười nhạt, dường như rất không hài lòng: "Cũng không biết nhắc em che ô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!