[Người em đợi, anh ấy tên là Chu Quyết.
Em ngốc nghếch mơ tưởng rằng một ngày nào đó anh sẽ lại đến đón em về nhà.
——Chu Sở Kim]
–
Không biết nói đến câu nói xuất sắc nào mà lớp học bỗng vang lên một tràng vỗ tay khen ngợi.
Hứa Chức Hạ hoàn hồn, nhanh chóng thôi không nhìn nữa.
Cô chăm chú nhìn vào trang sách dày đặc chữ, tim đập thình thịch liên hồi.
Người ta khi say rượu sẽ bất chấp tất cả.
Nhưng hiện tại cô đã tỉnh táo.
Buổi học chuẩn bị kết thúc, trong vài phút cuối cùng, Hứa Chức Hạ không còn nhìn ra cửa sổ nữa mà chỉ cảm thấy trong lòng hơi bồn chồn.
Sau khi tan học, thư ký hành chính của học viện tên là Đàm Cận đã dẫn họ đi tham quan viện nghiên cứu tâm lý học ở trong trường.
"Đây là văn phòng làm việc," Đàm Cận mở một cánh cửa kính, giới thiệu với họ: "Bình thường ở chỗ này chúng tôi sẽ hỗ trợ các giảng viên trong việc thống kê và phân tích dữ liệu, bao gồm thiết kế một số thí nghiệm tâm lý và thu thập tài liệu liên quan."
Đàm Cận mặc áo sơmi, cổ áo đeo thẻ công tác của trung tâm nghiên cứu, giọng nói điềm đạm, lúc nói chuyện sẽ hay mỉm cười và nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
"Chúng tôi còn hợp tác với khoa Tư vấn tâm lý của bệnh viện, thực hành phân tích những trường hợp lâm sàng và thực tập can thiệp tâm lý. Sắp tới sẽ có một lớp thực tập về việc đào tạo chuyên viên tư vấn tâm lý cùng nguyên lý và phương pháp thôi miên. Nếu các bạn có hứng thú thì tôi sẽ sắp xếp chỗ cho."
Anh ấy nói tiếp: "Các bạn có thể tự do tham quan, có thắc mắc cứ hỏi tôi."
Đàm Cận hiện đang học tiến sĩ tâm lý tại trường Đại học Hồng Kông. Với tư cách là sinh viên trao đổi, Phù Ny tự nhiên gọi anh ấy: "Đàn anh, nghe nói anh là nam thần của trường đại học Hồng Kông phải không?"
Cô ấy luôn có những suy nghĩ rất linh hoạt.
Đàm Cận mỉm cười, hơi do dự trước khi trả lời: "Đó là một kết luận không có căn cứ."
Anh ấy kéo câu chuyện quay lại chủ đề chính: "Thay vì như vậy, hãy nói về ý kiến hoặc đề xuất của các bạn, chẳng hạn như việc đào tạo chuyên viên tư vấn tâm lý này."
Mọi người đều rất tò mò về phòng thôi miên của trung tâm nghiên cứu.
Bạn bè đều vui vẻ nhưng chỉ có Hứa Chức Hạ tỏ ra khiêm tốn và trầm lặng nên càng trở nên nổi bật.
Đàm Cận nhìn sang phía cô, khẽ mỉm cười: "Đàn em này, có phải là em thấy chủ đề nhàm chán quá không?"
Hứa Chức Hạ chợt tỉnh táo lại, biết mình mất tập trung khi người khác nói chuyện là bất lịch sự nên cô quay sang nhìn bằng ánh mắt áy náy, vì không muốn đối phương khó xử, nhanh chóng nghĩ cách trả lời: "Tôi nghĩ việc đào tạo một chuyên viên tư vấn tâm lý chuyên nghiệp với kỹ năng vững chắc rất tốn kém, làm cho giá dịch vụ tư vấn tâm lý trên thị trường rất đắt đỏ.
Người ta nói thầy bói là bác sĩ tâm lý của người nghèo."
Đàm Cận mỉm cười: "Vấn đề này rất thú vị, có thời gian rảnh thì chúng ta sẽ cùng thảo luận kĩ hơn."
Hứa Chức Hạ thở phào nhẹ nhõm.
"Em có phải là Hứa Chức Hạ không?" Đàm Cận nhìn thẳng vào mắt cô, vừa ngưỡng mộ vừa không mạo phạm: "Giáo sư của chúng tôi từng trích dẫn bài báo nghiên cứu khoa học của em trên tạp chí SSCI hạng nhất, em rất giỏi đó."
Hứa Chức Hạ khiêm tốn: "Là nhờ có sự hướng dẫn tốt của giáo sư."
Người phụ trách phòng điều trị thôi miên dẫn Phù Ny và mọi người đi tham quan, Hứa Chức Hạ vẫn đang mải nói chuyện với Đàm Cận nên không thể đi theo họ.
Khi mọi người đã rời đi, hành lang trở nên yên tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!