[Hôm nay ở thư viện green, vô tình đọc xong một cuốn sách, mượn lời trong sách: "Cuộc đời tôi là một ngôi mộ chôn đầy hy vọng."
Phải chăng em quá bi quan, thật khó để đồng cảm với ai đó nằm trong mộ, linh hồn vẫn có thể dựa vào bia mộ để trồng hoa hồng.
Cho đến khi em nghĩ đến anh.
Nghĩ đến cây hoa hồng Rhodes trong khu vườn đã héo úa suốt 4 năm.
——[Chu Sở Kim]
–
Hứa Chức Hạ đang mơ màng ngủ trong chăn.
Trong những năm học tại Stanford, cô thường tham gia các buổi hội thảo về tâm lý ngoài giờ học. Trong trạng thái choáng váng, đầu óc quay cuồng, cô nhớ có một lần giảng viên nói về cách kiểm soát cảm xúc.
Giảng viên nói, kiểm soát cảm xúc không phải là đeo mặt nạ giả tạo, giả vờ vui vẻ, giả vờ bình tĩnh. Ổn định cảm xúc không phải là không cho phép cảm xúc tồn tại, mà là chấp nhận sự tồn tại của cảm xúc.
Bốn năm trôi qua, cô vẫn chưa trở thành một người trưởng thành có cảm xúc ổn định.
Nếu không cô đã không chọn cách trốn tránh cảm xúc của mình bằng rượu vào đêm đó, khi trở về nơi bắt đầu.
"Em tự mình đến đây, hay muốn anh đi qua?"
"Tên bạn trai tương lai kia của em, có cần anh tự mình mời anh ta rời đi không?"
"Cái đuôi nhỏ……"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc của chàng trai vang lên bên tai, lúc mơ lúc tỉnh, hình ảnh trong ký ức về chiếc buồng điện thoại trong đêm mưa không còn rõ ràng.
Đầu óc cô đau nhức, các khớp xương và cơ bắp cũng đau âm ỉ, rõ ràng đã vào mùa Xuân nhưng cô không thể ngừng run rẩy.
Áp tay lên trán, quả nhiên nhiệt độ cơ thể rất cao.
Bốn năm tự biết rõ cơ thể của mình, cô không cần phải suy nghĩ cũng biết nguyên nhân bất thường là do sốt.
Hứa Chức Hạ kéo lê cơ thể mệt mỏi, nuốt một viên thuốc hạ sốt rồi lại nằm trong chăn, nhắm chặt mắt, khó chịu nhíu mày.
Trước khi chìm vào giấc ngủ một lần nữa, cô nghĩ lần này sốt rất đúng lúc.
Sốt đến mơ hồ thì cũng không cần phải nghĩ nữa.
Mưa rơi liên tục suốt đêm, con đường Bạc Phù Lâm được rửa sạch bụi bẩn, bầu trời lại hiện ra màu xanh lam vốn có.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ, rọi vào mí mắt.
Hứa Chức Hạ từ từ tỉnh giấc, thả lỏng vai và lưng ngồi dậy. Cô cuộn chăn lại quanh eo, cuộn tròn cơ thể trong chăn, mặt hướng về phong cảnh biển của thành phố Kennedy, mắt nhắm mắt mở vì còn ngáy ngủ.
Tối qua, cô đã bị cảm xúc tiêu cực, chán chường làm mất lý trí nên đã buông thả cảm xúc như muốn trả thù, uống rượu và còn hành hạ bản thân đến mức phát sốt.
Bây giờ đầu óc còn mơ màng.
Hứa Chức Hạ ngồi ngẩn ngơ một lúc rồi lặng lẽ bước xuống giường, không nghĩ gì cả, mặc kệ những suy nghĩ của mình ở trong trạng thái hỗn loạn.
"Thở ra, úp mặt xuống, hít vào, bước chân phải về phía trước, gót chân trái đè xuống, mở cơ hông của bạn ra…"
Cửa phòng ngủ mở ra, giọng nói nhẹ nhàng và êm dịu của video hướng dẫn tập yoga vang lên từ phòng khách.
Phù Ny đang chống tay trên thảm yoga, ngửa đầu ra sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!