Chương 27: Độc thoại bên lan can – Muốn viết tâm sự, độc thoại bên lan can

Đôi mắt Kỷ Thế Viễn sắc bén, không lùi bước mà nhìn thẳng vào anh, bàn tay ấn chặt lên cây gậy có hình đầu hổ, vẻ kiêu ngạo như thể đang đùa giỡn với số phận dễ như trở bàn tay: "Còn không chịu theo ta về nhà họ Kỷ?"

Bóng đêm dày đặc đổ xuống như nhựa đường, nuốt chửng ánh sáng duy nhất trên thế gian, ngay cả bóng cây đang nhảy múa cũng không được phép tồn tại.

Sự u ám trong bóng tối giống như sự căm hận trong mắt Kỷ Hoài Chu lúc đó.

Kỷ Hoài Chu cười lạnh, không thèm để ý đến như thể việc đáp lại ông ta một câu cũng khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Anh không do dự cất bước đi, rời khỏi đó.

Lần này không ai ngăn cản anh lại, nhưng phía sau có một giọng nói nhẹ nhàng của một người lớn tuổi vang lên.

"Hoài Sùng ch. ết rồi."

Kỷ Hoài Chu đột ngột dừng bước, đồng tử co lại, nhìn chằm chằm vào ông ta.

Kỷ Thế Viễn bình tĩnh, chỉ như đến đây thông báo cho anh một việc nhỏ không đáng kể: "Bệnh tim bẩm sinh dẫn đến biến chứng tim mạch, rối loạn nhịp tim ác tính, ch. ết đột ngột cách đây nửa năm."

Kỷ Hoài Chu thở gấp vì sốc.

Phản ứng của anh dường như đã nằm trong tầm kiểm soát của Kỷ Thế Viễn.

"Ngày trước Hoài Sùng đã thay thế cậu về nhà họ Kỷ, muốn lừa dối tôi mà dễ à?" Kỷ Thế Viễn không vội vã tiến lên: "Chỉ là tôi nhắm mắt cho qua thôi."

Ông ta nhếch mép, cười nhạo sự ngây thơ của Kỷ Hoài Sùng.

Kỷ Thế Viễn dừng lại trước mặt Kỷ Hoài Chu, cây gậy chống mạnh xuống đất: "Dù ta chỉ cần một đứa trẻ khỏe mạnh, nhưng nó lại thể hiện tham vọng với danh lợi, muốn trở thành một kẻ tham vọng quyền lực thì ta cũng không ngại giả vờ điếc mà làm ngơ."

Không biết có phải vì nghe tin Hoài Sùng chết, khó có thể chấp nhận nên mắt Kỷ Hoài Chu đã đỏ lên, anh nhìn người trước mặt như nhìn một người hung ác, toàn thân đầy máu, một kẻ sát nhân.

Một lúc lâu sau anh lấy lại giọng nói, khàn khàn chế nhạo: "Có phải vì cậu ấy dễ bị ông kiểm soát hơn không?"

Thời niên thiếu Kỷ Hoài Chu là một con sói hoang dã khó thuần phục còn Kỷ Hoài Sùng là một con voi hiền lành trung thành. Sói có thể cắn người trong khi voi lại muốn được yêu thương.

Gia tộc họ Kỷ nắm giữ mạch máu của các tập đoàn tài chính Châu Âu. Vào thời điểm đó Kỷ Thế Viễn nắm giữ chức quyền nhưng vì truyền thống gia đình bảo thủ ở Châu Âu, ông ta cần một người thừa kế để bịt miệng những lời bàn tán.

Người thừa kế chắc chắn phải đảm bảo sức khỏe, nếu ch. ết quá dễ dàng thì những người họ hàng thèm khát sẽ lao vào cắn xé xác ch. ết.

Vì vậy người được chọn về nhà họ Kỷ là Kỷ Hoài Chu.

Nhưng Kỷ Hoài Sùng đã nhanh chóng diễn một vở kịch "Ly miêu hoán thái tử".

Kỷ Thế Viễn biết rõ nhưng chỉ cần có một quân cờ biết nghe lời để ông ta điều khiển thì ông ta cũng rất vui lòng.

Còn về bệnh tim, việc điều trị không tốn bao nhiêu tiền.

Cho dù một ngày nào đó Kỷ Hoài Sùng thực sự chết đi, thứ mất đi cũng chỉ là thế thân của Kỷ Hoài Chu, ông ta có rất nhiều cách để khiến Kỷ Hoài Chu trở về mà người không biết quỷ không hay.

Đối mặt với lời chất vấn của Kỷ Hoài Chu, Kỷ Thế Viễn thản nhiên mỉm cười: "Nó thực sự nghe lời hơn cậu."

Câu nói này không khác gì một lời khiêu khích dưới ánh sáng của dao kiếm.

Sát khí lạnh lẽo dần dần bao trùm lên khuôn mặt của Kỷ Hoài Chu.

"Hoài Chu, cho cậu tự do đến hôm nay đã là lòng tốt lớn nhất của ta rồi." Kỷ Thế Viễn ngẩng cao cằm, luôn giữ vẻ kiêu ngạo của kẻ có địa vị cao.

"Giờ không ai có thể thay thế cậu, chỉ có cậu mà thôi."

Kỷ Hoài Chu trong khoảnh khắc này hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!