Chương 25: Độc thoại bên lan can – Em làm anh bị dính bẩn rồi

——Tình yêu là sự độc lập, là sự hỗ trợ lẫn nhau. Tình yêu có thể mang lại cho bạn ý chí vươn lên.

——Nếu bạn nhận ra, ý nghĩa của đối phương vượt qua ý thức bản thân … thì điều đó có lẽ không phải là tình yêu mà là sự phụ thuộc quá mức.

—— Cảm giác của bạn rất có thể sẽ lừa dối bạn.

Giọng nói của giáo viên trong buổi thuyết trình về giáo dục giới tính lại vang lên bên tai cô.

Mưa phùn ở thị trấn nhỏ mờ mịt, trên mặt sông phản chiếu ánh đèn lồng, gợn sóng lăn tăn như những vì sao lặng lẽ vỡ vụn.

Trong khoảnh khắc ôn hòa hiếm hoi của anh, Hứa Chức Hạ nhắm mắt lại lặng lẽ cảm nhận nhịp tim ổn định và đáng tin cậy của anh.

Có phải cô đã quá phụ thuộc vào anh không?

Bởi vì vết thương trong tâm hồn mà không thể rời xa, nhầm lẫn sự phụ thuộc vào anh là tình yêu.

Cô thật sự đang bị cảm giác của mình lừa dối sao?

Có lẽ do hậu quả của việc khóc lóc nên đầu óc của Hứa Chức Hạ dâng lên những cơn đau nhức, cô từ từ đưa tay lên, ôm chặt lấy eo anh.

Một tay dính bùn để lại vết bẩn trên bộ đồ ở nhà màu xám nhạt của anh.

Những dây thần kinh căng thẳng dần buông lỏng, cảm giác mệt mỏi mạnh mẽ ập đến, Hứa Chức Hạ cảm thấy khi chấp niệm trong tâm hồn bị rút ra, cô chỉ còn là một cái xác không hồn.

"Em làm anh bị dính bẩn rồi……"

Cô dựa vào lòng anh với nỗi buồn không thể nói thành lời, nhẹ nhàng gọi: "Anh trai."

Kỷ Hoài Chu không ôm cô.

Bàn tay dính bùn của anh giơ lơ lửng trên không trung ngay sau đầu cô, không để bụi bẩn dính vào một sợi tóc của cô.

Anh có thể bẩn nhưng không thể làm cô dính bẩn.

Anh một lòng bảo vệ người em gái đang tuổi thanh xuân nở rộ phải luôn sạch sẽ, không ai được phép làm cô dính bẩn.

Kể cả chính anh cũng không thể.

"Xin lỗi…" Cô lại nói, giọng yếu ớt như một đứa trẻ gây rối, có chút chán nản cũng có sự thất vọng với bản thân.

Bẩn không phải do bùn từ cành cây.

Mà là những tâm tư bẩn thỉu mà cô đã đổ lên người anh.

Kỷ Hoài Chu nhẹ nhàng xoa đầu cô, thì thầm: "Không cần xin lỗi, đối với anh thì cái đuôi nhỏ không bao giờ có lỗi."

Anh nói: "Là vì anh chưa kịp dạy em."

Hàng mi của Hứa Chức Hạ rũ xuống đè nhẹ lên mí mắt, khiến đôi mắt cô cay xè.

Với tuổi trẻ bồng bột, cô đã vô tình làm tổn thương chính mình, lại được anh nhặt lại từng mảnh một rồi ghép lại.

Có lẽ đúng là cô đã quá phụ thuộc vào anh.

Nhưng sự phụ thuộc đã thành thói quen nên cô không thể từ bỏ.

Kỷ Hoài Chu dường như luôn biết rõ tâm trạng của cô, rất kiên nhẫn dỗ dành: "Nếu em không nỡ thì anh sẽ không kết hôn, cứ như vậy mà ở bên em, có được không?"

Chỉ một câu nói của anh đã khiến nước mắt của Hứa Chức Hạ lập tức trào ra từ đôi mắt khép hờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!