Chương 24: Độc thoại bên lan can – Vướng vào nợ tình

Ánh đèn trong phòng thử đồ chiếu sáng tạo ra những cái bóng giữa họ, Hứa Chức Hạ cảm thấy trong mắt mình có một đám sương mù, hình ảnh trở nên mờ ảo, mọi thứ dần biến thành những ảo ảnh không thể nắm bắt được.

Ánh sáng này cũng làm sâu thêm bóng tối trên gương mặt chàng trai với sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm, vừa có vẻ đẹp của đôi môi đỏ hàm răng trắng lại vừa mang theo sự lạnh lùng và tĩnh lặng.

Hứa Chức Hạ nhất thời không thở nổi, đầu óc thiếu oxy dần trở nên choáng váng như sắp ngất đi, lảo đảo đứng không vững.

Cô tự nhủ rằng nguyên nhân chỉ là vì không quen đi giày cao gót.

Đầu óc cố gắng tỉnh táo nhưng cơ thể lại vô thức không nghe theo, Hứa Chức Hạ theo thói quen muốn nắm lấy tay anh để dựa vào anh cho vững, nhưng tay vừa đưa lên giữa không trung lại dừng lại.

Cuối cùng, cô chỉ có thể hơi ngượng ngùng nắm lấy một chút tay áo vest của anh, với tâm trạng bị ép buộc và cũng không hoàn toàn cam lòng.

Anh dừng lại trong hai giây sau đó nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng rút ngón tay cô ra khỏi tay áo.

Trái tim Hứa Chức Hạ lại một lần nữa cảm thấy hụt hẫng.

Nhưng anh không buông tay mà lại nắm chặt lấy tay cô đặt vào khuỷu tay của mình.

Trong khoảnh khắc khoác tay anh, Hứa Chức Hạ quên cả hô hấp, nhìn tay mình đặt trên cánh tay anh cảm xúc cô càng trở nên phức tạp.

Anh không né tránh.

Có phải cô hỏi quá mơ hồ nên anh không hiểu ý của cô.

Hay đây chính là sự từ chối âm thầm của anh. Anh cố tình dùng hành động để nói với cô sự thân thiết giữa anh trai và em gái là điều hiển nhiên, nhưng giữa họ cũng chỉ là anh em mà thôi.

Dù anh có hiểu hay không, cô có cần phải nói rõ ràng hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Bởi vì anh đã đưa ra câu trả lời rồi.

Hứa Chức Hạ cúi đầu, hàng mi cong rũ xuống.

Cô như bị tuyên án tử hình, nhưng cô lại vẫn còn sống.

"Nếu không đi được thì anh trai sẽ đưa em đi đổi một đôi khác." Giọng nói của anh vang lên bên tai như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Giọng nói trầm thấp, không còn sự trong trẻo của tuổi thiếu niên, giống như một ngọn đèn đường vàng ấm áp giữa đêm tuyết, chỉ có thể chiếu sáng được một góc nhỏ.

"Em chỉ thích đi đôi này." Hứa Chức Hạ lẩm bẩm, hai chữ tiếp theo trào lên cổ họng, cô nghẹn lại rồi lặng lẽ nuốt xuống.

Cô không muốn gọi anh là anh trai nữa.

Đêm đó điều làm Hứa Chức Hạ đau khổ nhất không phải là sự mơ hồ trong lòng, mà là trong bữa tiệc, rõ ràng cảm thấy thất vọng nhưng vẫn phải khoác tay anh, gắng gượng mỉm cười dưới ánh đèn sân khấu.

Đối mặt với hai người anh đã lâu ngày không gặp cùng với ông bà, cô cũng phải giả vờ vui vẻ như thể cuối cùng cũng chờ được ngày mình trưởng thành.

Họ là anh em, tất nhiên phải đứng cùng nhau chúc rượu với các vị khách. Trong bữa tiệc không thiếu những cô gái trẻ tuổi, ánh mắt lướt qua nhìn về phía họ mỗi khi đi tới.

Những ánh mắt này Hứa Chức Hạ rất quen thuộc.

Giống như khi còn nhỏ, lúc anh đến trường tiểu học đón cô, mỗi ngày nắm tay cô đi trong sân trường, ánh mắt ngưỡng mộ từ xung quanh đổ dồn đến.

Thực ra, người nên ngưỡng mộ nhất chính là cô.

Bất kỳ cô gái nào bên cạnh anh đều có vô vàn khả năng, còn cô chỉ có thể là em gái.

"Cả hai anh em đều đẹp như vậy, nhìn là biết họ là anh em ruột!"

"Tôi nói với A Quyết, sao mỗi lần đến bữa tiệc đều từ chối nói là có em nhỏ dính người đang chờ ở nhà, tôi cứ nghĩ là anh ấy đang lảng tránh tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!