Trên ban công biệt thự, ánh đèn tối mờ, không gian tĩnh lặng.
Kỷ Hoài Chu dựa vào lan can, người hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay anh đặt trên lan can làm bằng kính, bàn tay buông lỏng, ngón tay buông tự nhiên kẹp một điếu thuốc.
Đầu thuốc đã cháy hơn nửa, ánh đỏ le lói tỏa ra một làn khói trắng yếu ớt rồi bị bóng đêm nuốt chửng.
Gương mặt với những đường nét rõ ràng của anh chìm trong bóng tối, cúi đầu, vài sợi tóc ngắn bên trán rủ xuống che khuất cảm xúc trong đôi mắt anh, nhưng nhìn có vẻ hơi chán nản và mệt mỏi.
——Em trưởng thành rồi, có thể thích rồi.
——Bây giờ có thể thích anh được không?
"Anh trai……"
Bên tai văng vẳng lời thì thầm ngây ngô của cô bé, giọng nói mang theo chút men say, âm cuối kéo dài có phần tủi thân.
Lại nghĩ về một đêm nào đó, ở trước cửa phòng ngủ cô đột nhiên quay lại, nghiêm túc nói với anh như một lời tuyên bố——
"Anh trai, em sẽ lớn lên."
Cơn gió oi bức của đêm Hè thổi vào cổ áo sơ mi rộng thùng thình, như mang theo một chiếc lông vũ chạm nhẹ làm cổ họng anh ngứa ngáy.
Người cảm thấy rất bồn chồn.
Ngón tay anh vuốt tóc trên trán về phía sau, vô tình nắm một nắm tóc ngắn.
Nhắm mắt lại, chỉ thấy cô bé nhỏ nhắn ngày nào luôn chạy theo sau anh, từng tiếng gọi "Anh trai" ngọt ngào như mật.
Lúc đó cô chỉ cao một chút như vậy, luôn thích úp mặt vào lưng anh.
Bây giờ……
Một tay đưa điếu thuốc lên môi, Kỷ Hoài Chu cắn chặt đầu thuốc, hút một hơi thật mạnh rồi thở ra một làn khói trắng dày đặc.
Một làn khói trắng u ám bay vào màn đêm.
Nơi nào có cô hiện diện trong cuộc sống, anh không bao giờ hút thuốc. Những năm qua EB phát triển mạnh mẽ, công việc phức tạp theo đó cũng không thể tránh khỏi việc khiến anh đau đầu, anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới hút vài điếu trong văn phòng.
Nhưng đêm nay, trên ban công đã đầy những tàn thuốc lá.
Anh đã trải qua sự phản bội của cả thế giới, đã trải qua những lúc sinh tử, đã từng nổi loạn, nhưng đêm nay là lần đầu tiên anh không biết phải làm sao.
Hoàn toàn không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.
Hy vọng rằng cô chỉ đang nói bừa.
Không phải như anh đang nghĩ.
Mỗi giây phút của đêm đó kéo dài vô tận, Kỷ Hoài Chu một mình ở trên ban công, thức trắng suốt cả đêm.
–
Hứa Chức Hạ ý thức mơ hồ, cảm thấy mình chao đảo, linh hồn như sắp bay đi. Sau đó có một thân hình ấm áp đỡ lấy cô, cuối cùng nhẹ nhàng đặt cô vào một đám mây.
Cô lười biếng xoay người trong đám mây đó.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào mí mắt khiến lông mi run rẩy, Hứa Chức Hạ mở mắt, nhìn thấy chiếc đèn chùm pha lê trên trần.
Xung quanh là những bức tường màu hồng nhạt, ở chân tường được trang trí viền vàng, rèm cửa màu kem trắng, đây là phòng ngủ của cô ở nhà họ Minh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!