Chương 22: Độc thoại bên lan can – Rất rất thích

Phòng của anh phía Nam nhìn ra dòng sông, phía Đông nhìn ra con phố nhỏ, tầm nhìn rất rộng.

Vào lúc 7 giờ sáng, ánh nắng vàng ấm áp chiếu vào con đường lát đá xanh trong phố, mái ngói đen tường trắng, tiếng chim hót líu lo, trong không khí tràn ngập mùi khói lửa của bữa sáng, thị trấn Đường Lý như được phủ một lớp lọc ánh sáng mềm mại.

Hứa Chức Hạ dựa người ở cửa sổ, nửa người nghiêng ra ngoài.

"Đôi mắt đen láy và nụ cười của bạn, làm sao có thể quên được sự thay đổi dung mạo của bạn……"

Người chú hàng xóm cất giọng hát cố ý làm ra vẻ trầm ấm, đứng ngay trước cửa nhà mình, ông ấy mặc chiếc áo cũ và đi dép lê, âu yếm nắm tay vợ, nhảy những điệu nhảy vụng về của người già.

Trong vài năm qua, ông ấy đã tích lũy được thêm chút hạnh phúc, nhưng điều không thay đổi là chú ấy vẫn hát những bài hát của La Đại Hữu.

Thím vừa mắng "Đã là vợ chồng già rồi mà còn không biết xấu hổ", vừa bị chú ấy chọc cười đến nỗi không khép miệng được, khóe mắt đầy những nếp nhăn nhưng nụ cười lại như nước lũ tràn ra trong mắt.

Có người bưng bát cơm ra cửa xem náo nhiệt, có người trên miệng còn dính đầy bọt từ trên lầu nhìn xuống, vừa đánh răng vừa cười.

Hứa Chức Hạ đứng nhìn, đôi mắt cũng cong lên như trăng lưỡi liềm.

Nhiều năm sau, Hứa Chức Hạ vẫn nhớ rõ, trong một ngày bình thường những điều lãng mạn xảy ra trên phố.

Trong lòng cô, điều quý giá nhất trên thế giới không phải là vàng bạc châu báu cũng không phải là danh tiếng.

Mà là sống một cách lãng mạn trong cuộc sống bình thường.

Đột nhiên, có ai đó khẽ vỗ nhẹ vào đầu, Hứa Chức Hạ quay lại.

"Đừng nghiêng mình ra ngoài quá, đã nói mấy lần rồi?" Giọng nói của chàng trai vừa nghiêm khắc vừa quen thuộc, anh lướt qua phía sau cô, lấy chiếc áo vest treo trên ghế.

Anh mặc áo sơ mi tối màu rộng rãi, cũng không thể che giấu được thân hình vạm vỡ với vai rộng và eo thon, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay săn chắc, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ màu vàng đen.

Anh càng có khí chất đàn ông hơn hai năm trước.

Hứa Chức Hạ cảm nhận được dopamine trong não mình đang tiết ra.

Khiến cho cô nhớ lại thời thơ ấu, đôi khi anh không tiện dắt cô theo, cô chỉ có thể tự mình ngồi trong phòng ngủ của anh, chờ anh mua đồ trở về.

Cô rất nhạy cảm với âm thanh của mái chèo quét qua mặt nước, chỉ cần nghe thấy là muốn đi xem. Lúc đó cô còn quá nhỏ, không nhìn thấy nên phải dùng tay và chân để leo lên bàn, quỳ trên đó rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ ngó xem.

Khi thấy người trong thuyền chèo là anh, cô vừa vui mừng đã bị anh chỉ tay về phía mình, vẻ mặt anh đột nhiên nghiêm túc: "Chu Sở Kim!"

Chỉ khi tức giận hoặc cảnh cáo, anh mới gọi tên cô.

Thực ra lúc đó cô không hiểu lý do, nhưng bản năng khiến cô leo xuống bàn chờ anh lên lầu và đi đến trước mặt, cô vẫn đứng yên tại chỗ.

"Thò  đầu ra ngoài như vậy, lỡ rơi xuống nước thì sao?"

Khi anh quát lên, mắt cô không kìm được mà đỏ hoe, trông như một đứa trẻ mắc lỗi.

Có lẽ nhận ra mình đã nói nặng lời, anh bình tĩnh lại một chút, hỏi cô một cách kiên nhẫn: "Muốn xem có phải là anh trai đã về hay chưa đúng không?"

Cô cúi đầu, gật gật.

Anh khẽ thở dài, đi qua dọn cái bàn trước cửa sổ và đổi thành một chiếc ghế nhỏ: "Sau này cứ đứng lên cái này."

Từ đó về sau cô đã ngoan ngoãn hơn, ngồi bên giường ôm cuốn sách thiếu nhi mà anh mua cho, yên lặng chờ anh về.

"Kim bảo bối! Tiểu Kim bảo bối——"

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng gọi vui vẻ của Lục Tỷ, cô do dự đặt cuốn sách thiếu nhi xuống, đứng lên ghế nhỏ, hai tay bám vào khung cửa sổ, rón rén nhìn ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!