Chương 21: Muốn thổ lộ tâm tư – Tối nay đi làm cùng anh trai

Đêm đó không có gió, không mưa cũng không có mây.

Cô không bật chiếc đèn bàn cổ điển trước bàn học, như thể ánh sáng mờ tối có thể giúp cô giấu đi những cảm xúc rối bời trong lòng.

Cuốn nhật ký màu xanh nhạt được lật mở trang đầu tiên, trên mặt bàn có bóng cây và ánh sáng từ cửa sổ hòa quyện một cách nhẹ nhàng, không biết ánh sáng đó đến từ đèn trong sân biệt thự hay từ ánh trăng.

Trong những phút cuối cùng của ngày sinh nhật tuổi mười sáu, Hứa Chức Hạ mượn ánh sáng mờ tối từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, lén lút viết dòng nhật ký đầu tiên.

[Trên thế giới này, em thích anh nhất.]

Cuốn nhật ký khép lại, bí mật được giấu kín bên trong.

Cô không kiềm chế được nở nụ cười rồi ôm cuốn nhật ký nhẹ nhàng che lên mặt, cuốn sổ chạm nhẹ vào đầu mũi, chất liệu vải mềm mại, những chữ thêu trên đó mang lại cảm giác chân thật.

Ông Tưởng từng nói, làm người phải biết bắt đầu từ sự kết thúc.

Từ việc chỉ muốn ở bên anh trai mãi mãi, đến bây giờ, cái kết mà cô muốn dường như đã tham lam hơn một chút.

Trong lòng có hy vọng, cô muốn nhanh chóng lớn lên.

Trần Gia Túc và Kiều Dực ở lại Hàng Châu không được bao lâu đã rời đi. Một người trở về nước Anh tiếp tục gánh vác sự nghiệp của gia tộc còn một người trở lại nước Mỹ để học tập.

Hiệu ứng con lắc của cảm xúc luôn tàn nhẫn, nỗi cô đơn sau khi thuỷ triều rút kéo dài trong vài ngày thì cuộc sống mới có thể dần trở lại với sự bình yên ban đầu.

Công ty đã đi vào quỹ đạo và đang trong giai đoạn phát triển, Lục Tỷ là người sáng lập còn Kỷ Hoài Chu là giám đốc điều hành và thiết kế chung. Cả hai dần dần bận rộn vì các vấn đề liên quan đến kỹ thuật dự án và hợp tác vận hành.

Hứa Chức Hạ cũng phải chạy đua với thời gian, cô dồn hết sức để ôn thi cuối học kỳ, những suy nghĩ rối bời cũng tạm thời lắng xuống.

Năm đó, Hàng Châu đã áp dụng chính sách thi đại học mới theo chế độ chọn môn học, Hứa Chức Hạ không còn là học sinh lớp 10A2 nữa.

Khi môn thi cuối cùng kết thúc, thời gian ở lớp 10A2 của Hứa Chức Hạ cũng khép lại. Lúc các bạn cùng lớp đang chìm đắm trong niềm vui chào đón kỳ nghỉ Hè, cô nhìn bảng đen, bục giảng, bàn ghế, cửa sổ…… trong lòng cảm thấy trống vắng.

Đây là lớp 10A2 mà anh trai cô đã từng học.

Ngày xưa, cô thường đến lớp ngồi cùng bàn với anh, với cánh tay lên bàn học cao để xem sách giáo khoa tiểu học và chờ anh tan học đưa cô về nhà.

Cô bé nhỏ nhắn lớp Một năm đó lạc lõng giữa những thanh niên thiếu nữ đang tuổi phát triển nhanh chóng, nhìn bao quát cả lớp học, giữa những cái đầu ngồi ngay ngắn đột nhiên bị lõm xuống một chỗ.

Các giáo viên trong lớp đôi khi không nhận ra, mà nếu có nhận ra cũng không sao vì cô rất yên tĩnh, không làm phiền ai. Ngược lại, cô quá ngoan ngoãn nên khiến mọi người lo lắng rằng những thiếu niên ồn ào trong lớp sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô.

Giáo viên gặp cô nhiều lần, lần nào cũng xoa đầu cô, nói đùa: "Lại đến giám sát anh trai học bài nữa à?"

Sau này khi cô lên trung học, trong mỗi tiết học ở lớp 10A2 Hứa Chức Hạ đều cảm thấy có sự đồng hành.

Nhưng giờ cô phải rời đi.

Hồi đó, cô không nhận ra rằng những thứ đã có từ rất nhiều năm, trong khoảnh khắc tâm tư của cô thay đổi, đã định sẵn phải bắt đầu mất đi.

Chỉ là khi lưu luyến bước ra khỏi lớp 10A2, trong lòng cô bỗng cảm thấy có một sự lo lắng bất an vô cớ trỗi dậy.

Mùa Hè đó, công ty của anh đã trúng thầu một dự án lớn từ một công ty nước ngoài.

Định hướng ban đầu của công ty là sản xuất thiết bị bay giải trí, nhưng sản phẩm mà Kỷ Hoài Chu thiết kế từ khả năng bay xa đến độ ổn định và chính xác đều xuất sắc. Vì vậy nhà đầu tư đã mời anh thiết kế một chiếc máy bay không người lái chuyên dụng cho lĩnh vực cứu hộ.

Nhưng thời gian gấp gáp nên trong thời gian đó Kỷ Hoài Chu thường xuyên ở công ty.

Ban đầu Hứa Chức Hạ ở nhà họ Minh, nhưng sau đó Chu Thanh Ngô phải về Kinh Bắc tham gia hội thảo đại học. Anh trai cũng không có thời gian rảnh nên cô đành tự mình về trấn Đường Lý chơi cùng Mạnh Hy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!