Cuốn nhật ký đặt bên gối, tâm tư của cô đã trôi theo cảm xúc suốt cả một đêm. Cô đã hoàn toàn quên những gì giáo viên giảng về cách phân biệt giữa tình yêu và sự phụ thuộc.
Cũng quên luôn câu, cảm xúc của bạn có thể sẽ lừa dối bạn.
Nhưng có lẽ với tình yêu ở tuổi mới lớn, điều hấp dẫn lại nằm ở chính sự ngây thơ và việc bất chấp lý trí.
Ít nhất ở độ tuổi ấy, những rung động thiếu nữ của Hứa Chức Hạ không phải từ lời tỏ tình của những cậu bạn đẹp trai trong trường, mà là nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt còn chưa tỉnh ngủ mỗi sáng thức dậy khi nhìn thấy cuốn nhật ký của mình.
Bề mặt tấm vải bọc màu xanh nhạt khi chạm vào có cảm giác mềm mại của vải dệt, cuốn nhật ký được cất cẩn thận bên trong cặp sách, như thể có một bí mật được che giấu trong đó.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa kính, chiếu sáng lên bàn học.
Gần đến kỳ thi cuối học kỳ, tiếng đọc bài trong lớp vang lên rộn ràng.
"Chiếc đàn cầm có 50 dây, mỗi dây gợi nhớ những năm tháng trong sáng……" Cuốn sách khép lại, Hứa Chức Hạ ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên trên quyển sách, nghiêm túc học thuộc lòng từng câu từng chữ.
Nghĩ đến cuốn nhật ký trong cặp, khóe môi cô không kìm được khẽ cong lên.
Hôm đó, tâm trạng của Hứa Chức Hạ như ánh nắng rực rỡ.
Chuông thông báo giờ học buổi sáng đã vang lên được năm phút, Mạnh Hy mới ôm cặp sách lén lút đi từ phía sau lớp đến chỗ ngồi.
Hứa Chức Hạ quay lại nháy mắt: "Đến muộn vậy à?"
Mạnh Hy thở hổn hển, tay vung vẩy trong không trung, hơi thở vẫn chưa kịp bình thường trở lại thì giáo viên chủ nhiệm đột ngột đi kiểm tra ngang qua. Cô ấy lập tức rút ra một cuốn sách, mở ra đọc lớn: "Nguyên tắc về thứ tự luyện tập sức mạnh, trước tiên nên luyện tập các động tác liên quan đến các khớp ngón tay……"
Hứa Chức Hạ giật mình, vội vàng đẩy nhẹ khủy tay vào Mạnh Hy.
Giáo viên chủ nhiệm đứng cạnh bàn của Mạnh Hy, một tay để sau lưng, cười giả tạo: "Môn thể dục và sức khỏe mà học chăm chỉ quá nhỉ, Mạnh Hy."
"……" Mạnh Hy nuốt nước bọt, vội vàng đổi sang sách Ngữ Văn.
Cả lớp cười ầm lên, Hứa Chức Hạ cũng không nhịn được mà cười theo.
Cuối cùng thì giờ tự học buổi sáng cũng kết thúc, giáo viên chủ nhiệm vừa rời khỏi lớp Mạnh Hy lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: "Tớ đã hy sinh quá nhiều vì cậu!"
Nói xong, cô ấy lấy từ trong cặp sách ra một chiếc bình giữ nhiệt đặt lên bàn của cô: "Tranh thủ lúc đang còn nóng thì uống đi."
"Dì Mạnh lại nấu món gì ngon vậy?" Hứa Chức Hạ vui vẻ mở nắp, đưa lên mũi ngửi thấy mùi đắng đắng, cô uống thử một ngụm, vị đắng khiến cô nhắm chặt mắt lại.
"Đây là thuốc Bắc của ông Mạnh nấu à?"
"Là canh an thần đấy." Mạnh Hy tự hào nói: "Phục linh, nhân sâm, đương quy, long cốt…… Tất cả đều là dược liệu tốt nhất từ hiệu thuốc Bắc, có tổng cộng có 15 vị!"
Hứa Chức Hạ vẫn còn nhăn nhó: "Cậu nói cái này là điều đáng mong đợi sao?"
Thấy Hứa Chức Hạ không vui, Mạnh Hy bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Tớ thấy cậu tâm trí không được tập trung, ông nội nói là do thiếu máu nên dương khí bị suy nhược."
"……"
"Vậy thì ngày mai tớ sẽ nói ông nội nấu một bát canh hoàn hồn nhé."
"……" Hứa Chức Hạ vì sự vô lý của cô ấy mà vừa buồn cười vừa bất lực, cô nhẹ nhàng trách: "Tớ không có vấn đề gì về sức khỏe đâu."
Mạnh Hy nghi ngờ nhìn cô một lúc thì bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, cô ấy chống cằm nhìn Hứa Chức Hạ: "Vậy gần đây cậu có cảm giác tim thường đập loạn nhịp không?"
Nhớ lại đêm qua nhịp tim đập thình thịch khác thường.
Hứa Chức Hạ ngại ngùng gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!