Chương 2: Tôi muốn theo đuổi cậu

"He looks so dashing" (Anh ấy đẹp trai quá!)

Phù Ny phấn khởi nên vô thức dùng tiếng mẹ đẻ, chiếc taxi lao nhanh qua, cô ấy bám vào cửa sổ xe nhìn về phía sau, trơ mắt nhìn thấy chiếc siêu xe dần khuất xa, cuối cùng mới cam lòng quay đầu, ánh mắt hướng về phía ghế sau.

"Anh ấy còn độc thân không?" Những khó khăn trên đường lúc trước hoàn toàn tan thành mây khói, tâm trạng Phù Ny rất phấn khởi: "Tớ muốn bắt chuyện với anh ấy!"

"Ai mà biết được?" Rees nghiêng đầu, cậu ấy ghé sát người ra ngoài cửa sổ xe nhưng cũng không nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai kia.

Phù Ny sốt ruột hỏi Hứa Chức Hạ: "Cậu thì sao, bé yêu?"

Mới vừa tỉnh ngủ không lâu, hai má Hứa Chức Hạ còn ửng đỏ, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác, mỉm cười qua loa: "Đừng trông cậy vào tớ."

Lúc ấy cô nhắm mắt nên không nhìn thấy gì, cũng không để ý lắm.

Phù Ny vừa nghe xong câu đó thì không khỏi tiếc nuối, nói mình cũng không thấy rõ, bỏ lỡ anh chàng đẹp trai rồi.

Hứa Chức Hạ hỏi: "Sao cậu biết là anh chàng đẹp trai, cậu còn không thấy rõ."

"Đẹp trai là một loại cảm giác."

Hứa Chức Hạ thành thật nói: "Lúc cậu nhìn thịt ba chỉ cũng có cảm giác."

Phù Ny: "……"

Rees bật cười một cách cợt nhả.

Xe đi qua con đường hoa Hải đường, lại rẽ vào một khúc cua lên dốc, một khu ký túc xá sinh viên ngoài trường ở đường Bạc Phù Lâm hiện ra trước mắt.

Tầm mắt của Hứa Chức Hạ bị thu hút bởi cảnh vật ngoài cửa xe, cô trở nên an tĩnh lại.

Hơn 10 năm qua, đường Bạc Phù Lâm dường như đã phá hủy không ít kiến trúc cũ. Đã quá lâu, ấn tượng của cô cũng không còn nhiều nhưng những bức tường gạch đỏ đặc sắc kia lại không thay đổi, chỉ có điều khi nhìn thấy tâm trạng của cô vẫn bị dao động.

Taxi đến nơi, Hứa Chức Hạ vỗ mặt cho tỉnh táo, cắt đứt suy nghĩ đắm chìm của mình, đi theo Phù Ny và Rees xuống xe.

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, bọn họ mang theo hành lý đi tìm phòng.

Đang chờ thang máy để lên lầu, Phù Ny vẫn còn nhớ mãi không quên chàng trai vừa lướt qua lúc nãy, bắt đầu tự lẩm bẩm như thể bị ám: "Tớ chắc chắn, đó nhất định là một chàng trai Trung Quốc."

Rees bị cô ấy nói đến đau đầu, không kiềm chế được đả kích cô ấy: "Đàn ông lái loại xe này, tuổi này vẫn còn độc thân, thật đúng là gặp quỷ."

"Không có phụ nữ trong xe của anh ấy."

"Có lẽ anh ấy đang đợi, vừa nhìn là biết anh ấy đã đợi ở đó rất lâu." Rees phá đám: "Tỉnh lại đi, không có sugar daddy nào có ý gì với cậu đâu."

Phù Ny tức giận che miệng mỉm cười: "Sao cậu biết anh ấy không có ý gì với tôi?"

Rees không nói gì, liếc mắt nhìn cô ấy: "Cô gái, cậu rất thiếu đàn ông sao?"

"Cậu nói đúng, bác sĩ đề nghị tôi gối lên cơ bụng ngủ, cậu là muốn cùng anh ấy tranh sủng sao?"

Rees muốn nói lại thôi, thở dài: "Tôi rất hâm mộ trạng thái tinh thần của cậu."

Sau khi vào phòng, Phù Ny kéo Hứa Chức Hạ đi và đóng sầm cửa lại, để mặc Rees – người đang cười đắc ý – bên ngoài. Trước khi cửa đóng lại cô ấy còn tức giận hét lên với Rees: "Treo nó tường lên đi, đồ đàn ông thối!"

Phù Ny quay đầu lại mặt đối mặt với Hứa Chức Hạ, thản nhiên nhún vai: "Tớ chỉ háo sắc thôi, thế thì có gì sai?"

Hứa Chức Hạ mỉm cười, biết cô ấy thích nghe gì: "Đương nhiên không, chàng trai không thuộc về cậu cũng không cần phải đẹp trai như vậy."

Phù Ny vui vẻ hôn gió Hứa Chức Hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!