Mặc dù đã hứa sẽ không hỏi gì nữa nhưng Hứa Chức Hạ vẫn không thể không lưu luyến, bởi vì trấn Đường Lý trong lòng cô đã chiếm một vị trí không thể thay thế.
Ở trấn Đường Lý cô chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng.
Khi còn bé cô lên tầng hai của quán trà học múa cổ điển với cô giáo Dương, ban đầu là để bầu bạn với Mạnh Hy, nhưng dần dần Hứa Chức Hạ cũng yêu thích môn nghệ thuật ấy.
Nghĩ lại thì bây giờ cô vui vẻ hoạt bát phần lớn nhờ vào việc nhảy múa, đã giúp cô không còn là cô bé nhút nhát thường xuyên co ro ở góc phòng nữa.
Mạnh Hy từng nói với cô: "Cô giáo Dương rất giỏi, cô ấy là nghệ sĩ múa chính của nhà hát opera Kinh thị! Nhưng không biết tại sao cô ấy lại đột ngột trở về đây, không múa nữa, giờ chỉ dạy cho riêng cậu."
Hồi đó, Hứa Chức Hạ cảm thấy nghi ngờ.
Dường như người lớn luôn có nhiều điều không thể nói ra.
Từ nhỏ Hứa Chức Hạ đã theo Tưởng Đông Thanh học vẽ ở học viện và luyện thư pháp với Tưởng Kinh Xuân. Họ thường đến xưởng nhỏ của nhà hàng xóm và giúp người ta vẽ chữ lên ô giấy dầu.
Khi lớn lên, ông bà cũng đã già, con cháu trong nhà không yên tâm nên cứ nhất quyết phải đưa họ về Kim Lăng để có thể ở bên chăm sóc.
Từ đó về sau ông bà thỉnh thoảng mới về học viện và chỉ ở lại một thời gian ngắn.
Vì vậy, người thường xuyên đến xưởng để vẽ chữ lên ô giấy dầu trở thành Hứa Chức Hạ.
Năm tháng vội vàng rồi cũng trôi qua.
Cô như đứng giữa dòng thời gian, tiếp nhận cây bút mà ông bà để lại.
Chỉ cần trời quang, bàn cờ tướng đá cổ kia không bao giờ vắng mặt chú ấy, mỗi lần Kỷ Hoài Chu dẫn Hứa Chức Hạ đi học về đều bị chú ấy gọi lại: "A Quyết, mau lại đây xem giúp chú nước cờ này."
Kỷ Hoài Chu luôn cười: "Xem cờ không được nói chuyện đâu, chú Viên ạ."
"Hừ, vậy thì đến chơi với chú một ván đi!"
Hứa Chức Hạ thường ngồi bên cạnh Kỷ Hoài Chu trên một chiếc ghế mây nhỏ, tay ôm đĩa đậu phộng mà chú ấy cho và nhìn họ chơi cờ.
Tất cả những điều này hoặc không chỉ những điều này, đều là ánh trăng của Hứa Chức Hạ.
Ánh trăng quá sáng, không muốn để mây đen che khuất nó.
Hứa Chức Hạ không biết hôm đó ở nhà trưởng trấn họ có bàn bạc được kết quả cụ thể hay không, nhưng dự án vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu ban đầu, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, trấn Đường Lý vẫn là một trấn nhỏ yên tĩnh của cô.
–
Trần Gia Túc và Kiều Dực bất ngờ đến đây vì vài ngày nữa là ngày Hạ chí.
Ngày Hạ chí chính là sinh nhật của Hứa Chức Hạ.
Đi thuyền đến trường ở trấn Đường Lý là thuận tiện nhất, nhưng vào kỳ nghỉ hoặc ngày lễ đặc biệt, Hứa Chức Hạ luôn ở lại nhà họ Minh. Đây là thỏa thuận ngầm giữa Kỷ Hoài Chu và cô trong nhiều năm qua.
Vì vậy, trong tuần sinh nhật Hứa Chức Hạ luôn ở nhà họ Minh.
Lục Tỷ là khách quen nhưng Trần Gia Túc và Kiều Dực đã lâu không đến, vì vậy buổi tối hôm đó biệt thự rất náo nhiệt.
Bữa tiệc gia đình bày trên bàn tròn trước cửa sổ lớn trong sân, một bàn đầy món ngon và rượu ngon.
Minh Đình đi ra từ hầm rượu, ông ấy mặc áo vest khoác bên ngoài và áo sơ mi bên trong, tay xách hai chai vodka trở lại bàn ăn.
Kiều Dực đứng dậy chủ động đi lấy dụng cụ mở chai.
Trần Gia Túc cầm một chai rượu và nhìn thật kỹ: "Rượu Krug 16 năm tuổi, đây là phiên bản giới hạn, tốn kém quá, chú Minh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!