Chương 18: Muốn thổ lộ tâm tư – Chu Sở Kim, anh đếm đến hai

Mỗi lần anh giả vờ hung dữ đều rất giả trân.

Nhưng Hứa Chức Hạ vẫn múc một muỗng hoành thánh, ngoan ngoãn ăn: "Không có……"

La Duẫn Cẩm cười nhìn họ: "Bé ngoan ngoãn thế mà còn hung dữ như vậy, sắc mặt em gái rất tốt, chắc là ăn uống đầy đủ, thể chất không tệ đâu nhỉ?"

Kỷ Hoài Chu ngồi trở lại sofa, nghe vậy bất giác nhếch môi.

"Thể chất mèo con." Anh nhận xét.

La Duẫn Cẩm nhìn vào mặt anh.

Hàng mi đen của chàng trai rũ xuống, anh lướt tay trên màn hình máy tính bảng, ánh mắt thản nhiên, dường như câu nói vừa rồi là lời tự cảm thán chứ không phải đang đáp lại cô.

Thể chất mèo con là gì?

Dính người à?

La Duẫn Cẩm mỉm cười, sau đó đề nghị: "Trong hệ thống có chương trình thiết kế tương tác, nếu hôm nay muốn xác định tính khả thi của phương án, chúng ta về công ty chứ?"

Mẫu máy bay không người lái air4s mới cần tính toán hiệu suất và kết cấu chịu lực tốt hơn, Lục Tỷ và La Duẫn Cẩm về công ty trước để chẩn đoán và thử nghiệm.

Sau khi Hứa Chức Hạ ăn sáng xong, Kỷ Hoài Chu đưa cô đến xưởng nhuộm rồi cũng đến công ty.

Thời đại công nghiệp, điều hòa thay thế quạt lá, khí gas thay thế bếp củi, máy nghe nhạc băng từ và máy hát đĩa cũng dần bị công nghệ không dây đẩy ra khỏi thị trường. Ngày càng nhiều sản phẩm tự động hóa ra đời, rầm rộ tuyên truyền giải phóng đôi tay, nâng cao chất lượng cuộc sống.

Sản xuất hàng loạt bằng máy móc khiến nghề thủ công truyền thống trở nên chông chênh trước gió bão.

Nhưng xưởng nhuộm ở trấn Đường Lý này vẫn sử dụng kỹ thuật thủ công cổ xưa – chiết xuất nước từ cây cỏ thiên nhiên để nhuộm vải, gọi là nhuộm thảo mộc.

Sân phơi của xưởng nhuộm được dựng bằng các thanh tre cao, trên các thanh ngang dọc phơi từng dải vải nhuộm màu xanh đỏ.

Bên cạnh sân phơi có một chiếc bàn gỗ dài, trên bàn đặt hai cối gỗ và một bát sứ, nước trong bát có hòa phèn bột, ngâm đầy hoa hải đường hồng tươi.

Hứa Chức Hạ và Mạnh Hy chống cằm trên bàn, nhìn bà Trình ngồi đối diện lấy hoa hải đường ra, từng cánh hoa được tách nhẹ nhàng.

Mạnh Hy chờ đến mức chán ngán, không nhịn được hỏi: "Bà ơi, sao xưởng nhuộm không mua một cái máy nhuộm, chỉ cần cho vải thô vào máy là tự động ra thành phẩm rồi."

"Sản xuất dây chuyền sao sánh được với thủ công?" Bà Trình hừ nhẹ, có vẻ rất bài xích kỹ thuật hiện đại: "Máy móc lạnh lùng, làm gì có tình cảm."

Hứa Chức Hạ nhìn ra sân phơi, từng tấm vải nhuộm thủ công thuần túy đung đưa theo gió dưới những đám mây, như đang lật mở câu chuyện nửa đời người.

Vải nhuộm bằng tay là độc nhất vô nhị, giữa sản phẩm sản xuất công nghiệp và thủ công truyền thống, một bên là hàng hóa lạnh lẽo một bên là kỷ vật ấm áp của thời gian.

"Nhưng bà ơi," Hứa Chức Hạ cũng băn khoăn: "Máy móc có thể nâng cao hiệu suất mà."

Bà Trình dùng khăn bông nhẹ nhàng lau khô những giọt nước trên cánh hoa, rơi vào trầm tư.

"Thực ra phát triển khu du lịch cũng là chuyện tốt, có khách đến, xưởng nhuộm biết đâu còn có thể duy trì." Bà Trình tự nói với mình, khẽ khàng đặt những cánh hoa đã khô vào hai cối gỗ trước mặt họ.

Hôm đó, Hứa Chức Hạ và Mạnh Hy tự tay giã hoa hải đường thành nước nhuộm, nhuộm vải bằng lá tươi rồi kẹp lên sào tre phơi, dưới ánh mặt trời là màu hồng nhạt của hải đường rủ.

Trên con đường lát đá xanh, có sân phơi kén tằm bằng mẹt tre, có sân treo dù giấy dầu, có xưởng làm quạt, có sắc xanh mận chín trên nền men sứ thanh tao, có quán trà vẳng ra tiếng Bình Đàn mềm mại giọng Ngô, có cửa hàng hán phục, có võ đường, có tiệm thuốc bắc lâu đời ngàn năm……

Những tiệm nhỏ buôn bán ế ẩm, nhưng gần chợ vẫn phảng phất hơi thở cuộc sống, mang đậm sắc thái quê nhà.

Trước tiệm ảnh 1987.

Hứa Chức Hạ dừng bước, ngẩng đầu nhìn vào tủ kính, trong khung ảnh là cô bé đội mũ hình đầu hổ trùm đầu viền lông ôm quả hồng đỏ, đó là chính cô hồi nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!