Chương 17: Muốn thổ lộ tâm tư – Muốn làm loạn à

Hứa Chức Hạ hiểu rằng, điều đó có nghĩa là anh sẽ luôn ở bên cô.

Giọng nói của anh sau khi tắm mang theo hơi nước mờ ảo, ấm áp, đã kiềm chế được cảm xúc bất ổn của cô.

Hứa Chức Hạ từ từ quay lại nhìn anh.

Vài lọn tóc ngắn rủ xuống trước trán anh, ướt đẫm, từng giọt từng giọt nước vẫn còn nhỏ xuống.

"Anh có biết họ đang cãi nhau vì chuyện gì không?"

Lời vừa dứt, chàng trai bước qua trước mặt cô, không vội vàng nhưng sải chân rất dài, chỉ vài bước đã vào phòng mình.

Hứa Chức Hạ đứng tựa vào tường, cúi đầu nhìn những ngón chân co lại của mình, đếm vài giây trong lòng rồi mới bước theo.

Kỷ Hoài Chu nhanh chóng mặc áo thun và quần dài, quay người lại thì vừa thấy cô vừa đến cửa.

Cô bám tay vào khung cửa, thò đầu vào, để lộ nửa khuôn mặt.

Cô chẳng khác gì hồi nhỏ, chỉ là ngũ quan nảy nở, trở thành một thiếu nữ với khuôn mặt trái xoan trắng trẻo như ngọc, đôi mắt và lông mày vẫn còn nét non nớt, ngây thơ như thuở bé.

Mọi người xung quanh đều bảo vệ cô rất tốt.

Những đứa trẻ khác vào tiểu học đã tự ngủ riêng, nhưng anh vẫn ngủ cùng cô trong căn phòng có hai chiếc giường, cho đến khi cô học cấp hai và lần đầu có kinh nguyệt.

Khi đó, nửa đêm đang ngủ, anh cảm nhận có người khẽ lay cánh tay mình, mở mắt ra thì thấy cô bé yếu ớt gục bên giường anh. Trong căn phòng tối mờ, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, bao trùm lấy thân hình cô với đôi mắt long lanh nước.

"Anh ơi, em đau bụng……"

Anh lập tức tỉnh táo, ngồi dậy ôm lấy đầu cô, áp mặt cô vào trước ngực mình, che mắt cô rồi mới bật đèn.

Dưới ánh đèn trắng ấm áp, sau chiếc váy ngủ trắng của cô là một mảng đỏ tươi.

Thị trấn nhỏ, lúc đó lại quá muộn, anh nấu cho cô ly trà gừng đường đỏ rồi lái xe trong đêm đến cửa hàng tiện lợi cách 30 km để mua băng vệ sinh và túi sưởi.

Anh dựa vào mép giường, dỗ cô ngủ đến khoảng 4 giờ sáng.

Ngoài cửa sổ gỗ, bầu trời xanh thẫm, dưới ánh trăng tròn xa xăm, cây hải đường bên bờ sông lặng lẽ rủ cành xuống, vài cánh hoa rơi lả tả xuống mặt nước lấp lánh ánh trăng.

Anh dần tỉnh táo lại.

Cô bé đã lớn rồi.

Mấy ngày sau anh đưa cô đến nhà họ Minh ở, anh có thể dạy cô kiến thức sinh lý, nhưng về mặt hành động thì một chàng trai như anh vẫn có nhiều điều bất tiện.

Sau khi trở về, anh bắt đầu lên kế hoạch để tách phòng hai người ra.

Việc tách phòng diễn ra trong sự miễn cưỡng.

Ban đầu, nửa đêm cô vẫn thường chạy sang phòng anh, ôm theo gối giống như hồi bé, chui vào nằm bên cạnh anh, ánh mắt đầy mong chờ.

Anh không có cách nào với cô, đành phải ngủ dưới sàn thêm một thời gian.

Trong mắt Kỷ Hoài Chu, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Không có bậc phụ huynh nào kể cho trẻ con nghe chuyện xã hội, nhưng ánh mắt tò mò đầy bất an của cô khiến anh nghĩ rằng, nếu cứ giấu cô e rằng đêm nay cô sẽ trằn trọc không yên.

Kỷ Hoài Chu cầm một chiếc khăn khô, ngồi xuống mép giường: "Có công ty du lịch muốn cải tạo nơi này."

Hứa Chức Hạ trợn mắt kinh ngạc, vội vàng chạy tới ngồi xuống ghế đối diện anh: "Chúng ta còn có thể ở đây không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!