Chương 16: Muốn thổ lộ tâm tư – Cần có cảm giác cơ bắp săn chắc nhưng thon gọn

Những ngày tháng ở trấn Đường Lý đã viết lại tuổi thơ dang dở của Hứa Chức Hạ. Bụi thời gian lắng đọng ngày một dày, chôn vùi cô bé mồ côi tội nghiệp không nhà dưới lớp bụi trong ánh sáng lấp lánh, những bóng dáng úa tàn của thời thơ ấu cũng dần bị lãng quên.

Điều còn lại chính là một nàng công chúa trong lâu đài, nhưng cũng là một công chúa trong gác mái.

Chu Thanh Ngô nâng niu Hứa Chức Hạ như đang cầm trên tay một bảo vật hiếm có. Là một giáo sư Tâm lý học, bà ấy hiểu rằng việc nuôi dạy trẻ giống như thắp sáng ngọn lửa, chứ không phải chỉ là lấp đầy một chiếc bình, nhưng bà ấy vẫn luôn không kiềm chế được tình yêu thương vô bờ bến.

Minh Đình cũng vậy.

Lục Tỷ, Kiều Dực và Trần Gia Túc – những người anh lớn ấy không cần phải nói, cưng chiều cô như thể cô là em ruột của họ.

Mà với một cô bé ngoan như Hứa Chức Hạ, hàng xóm láng giềng ở trấn Đường Lý cũng không ngừng yêu thương cô.

Cô bé nhón chân, cắn một miếng bánh đường cúng ông Táo khiến người lớn đều bị chọc cười và khen cô dễ thương.

Khi không ai nghiêm khắc quản lý cô và mọi người đều không có giới hạn với Hứa Chức Hạ, Kỷ Hoài Chu tự nhiên trở thành người chịu trách nhiệm dạy dỗ cô.

"Tại sao lại ăn đồ cúng?"

Lúc nhỏ Hứa Chức Hạ luôn cúi đầu khi bị anh dạy dỗ, môi dính đầy dầu ngọt từ bánh đường, vẻ mặt ngây ngô không biết gì: "Ông bà nói, muốn ăn gì thì ăn……"

"……"

Kỷ Hoài Chu vừa giận vừa buồn cười, nhưng lại bị ánh mắt vô tội của cô nhìn đến mức không thể nổi giận, chỉ có thể nhẫn nại: "Đồ của ông Táo, em đã xin phép chưa mà ăn bậy như thế?"

"Anh……vậy phải làm sao đây?"

"Làm sao được đây?" Anh làm bộ nghiêm khắc nhưng không thể hung dữ nổi: "Chỉ còn cách rút ngắn vài năm tuổi thọ của anh để đền tội cho em thôi."

Trong phòng sách của họ có một giá sách bằng gỗ, một phần dành cho sách truyện cổ tích của Hứa Chức Hạ, phần còn lại là sách của Kỷ Hoài Chu.

Sách của anh rất đa dạng, từ nguyên lý thiết kế máy bay, Toán Lý Hóa, Văn Học nước ngoài toàn tiếng Anh…… cho đến Nhân Văn Xã Hội đều có đủ.

Sau này, anh còn bổ sung thêm sách về Khoa Học Nuôi Dạy Trẻ.

Trần Gia Túc nhìn thấy cũng không nhịn được cảm thán: "Anh Hai, cậu ngày càng giống một ông chồng thực thụ."

Trước đây, Kỷ Hoài Chu thậm chí vì muốn kịp thời bên cạnh Hứa Chức Hạ mà từ bỏ cơ hội được đặc cách vào Đại học Bắc Kinh và đi du học. Nguyện vọng thi đại học của anh chỉ điền những trường trong khu vực Tô Hàng, nhưng tất cả đều là trường top đầu.

Những người khác đều thuộc kiểu cha mẹ cưng chiều, còn Kỷ Hoài Chu lại là kiểu cha mẹ nghiêm khắc. Anh có thể xem như người thực sự nuôi dưỡng cô trên thế giới này.

Khi cô bướng bỉnh phạm lỗi, anh luôn có cách riêng của mình.

"Sự đồng hành là hai chiều, anh chưa dạy em điều đó sao?"

Hứa Chức Hạ ngạc nhiên nhìn tay mình bị ép buộc khóa chung với anh, nghe vậy cô ngẩng đầu lên, chàng trai cũng rũ mắt xuống, đôi mắt uy nghiêm của anh ánh lên chút thảnh thơi đầy ý tứ.

Anh cố ý làm vậy, coi như một hình phạt nhỏ.

Hứa Chức Hạ lý lẽ đã cạn, cũng chưa bao giờ dám cãi lại anh, lẩm bẩm: "Anh trai, nếu không tìm thấy chìa khóa, chúng ta phải bị khóa thế này mãi đấy."

Anh chẳng mảy may bận tâm, tay kia đút vào túi quần, lười biếng bước về phía trước: "Có bị khóa hay không, em vẫn là cái đuôi nhỏ của anh."

Hai vòng tròn của chiếc còng số tám mỗi vòng khóa một cổ tay, sợi xích nhỏ ở giữa vừa kéo nhẹ, Hứa Chức Hạ đã bị lôi đi.

Cô gái da dẻ trắng mịn, vòng khóa chỉ cần cọ nhẹ cũng đã làm đau cổ tay.

Đầu ngón tay cô vô thức tìm tay anh, anh cũng mở lòng bàn tay ra tự nhiên nắm lấy tay cô, dường như đã đoán trước cô sẽ đưa tay ra.

Từ nhỏ đến lớn, họ vẫn luôn nắm tay nhau như thế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!