Năm đó trước cổng trường mẫu giáo ở Kinh thị, trong con hẻm hoang vắng, Hứa Chức Hạ tự lẩm bẩm nói lời tạm biệt với bố mẹ, nay lại thêm một lần nữa nói lời tạm biệt.
Buổi chiều tan học, trước cửa lớp đều có phụ huynh chờ đón con, Hứa Chức Hạ luôn có thể nhìn thấy Kỷ Hoài Chu qua khung cửa sổ đúng giờ nhàn nhã tựa người đợi cô.
Ngồi trong lớp cùng những đứa trẻ đang chờ được đón về, cô cũng là một trong số đó.
Cô không còn là cô bé mồ côi ở cô nhi viện, không nói được và luôn bị xa lánh nữa, càng không phải là đứa trẻ bị các gia đình nhận nuôi rồi trả về hết lần này đến lần khác.
Mà giờ cô là một đứa trẻ mỗi ngày đều mong chờ được về nhà.
Hứa Chức Hạ yên bình sống trong ngôi nhà nhỏ ở trấn Đường Lý, nơi chỉ thuộc về cô và anh trai, nuôi một con mèo cam nhỏ và trong bồn hoa có một khóm hoa tên là Rhodes.
Nuôi vài tháng, mèo cam đã béo tròn, nhưng cây hoa vẫn chỉ toàn lá xanh.
Hứa Chức Hạ thường ngồi xổm bên bồn hoa, chống cằm đầy tâm trạng, nhưng hôm sau vẫn tiếp tục tưới nước cho nó.
Vì anh trai nói, nó sẽ nở hoa.
Mỗi buổi sáng phải đi học, Chu Thanh Ngô đều gọi điện nhắc họ đừng ngủ quên.
Điện thoại của Chu Thanh Ngô chính là chuông báo thức, mỗi lần đổ chuông Hứa Chức Hạ luôn dậy đúng giờ, ngược lại Kỷ Hoài Chu thì mơ màng ứng phó vài câu, quăng điện thoại rồi úp mặt vào gối ngủ tiếp.
Đến khi Hứa Chức Hạ quay lại phòng, anh vẫn chưa dậy.
Hứa Chức Hạ mặc đồng phục mùa Hè của tiểu học và chạy qua, chiếc cặp trên lưng đung đưa.
"Anh ơi, anh sắp trễ rồi……" Hứa Chức Hạ bò lên mép giường, lắc cánh tay Kỷ Hoài Chu.
"Dậy…… dậy rồi……"
Anh ậm ừ lười biếng, nhưng mãi vẫn không chịu mở mắt.
Từ trấn Đường Lý đến Hành Chu, đôi khi họ đi bộ ra đầu thị trấn để bắt xe buýt, có lúc ra cửa gặp thì ngồi thuyền gỗ ở bến phà phía Nam chèo ngang qua sông cũng không chậm, bác lái thuyền luôn sẵn lòng cho họ đi nhờ.
Người ngủ nướng là Kỷ Hoài Chu, nhưng người buồn ngủ trên đường đi thì không ai khác ngoài Hứa Chức Hạ, đặc biệt là khi ngồi thuyền gỗ đến trường.
Giữa những bức tường hồng mái ngói đen, con thuyền nhỏ trôi trên dòng nước xanh, thỉnh thoảng băng qua gầm cầu, bên tai là tiếng gió sông và âm thanh mái chèo khua nước.
Dưới mui thuyền, Hứa Chức Hạ cầm chiếc bánh bao nhỏ bằng hai tay và cắn từng miếng, con thuyền chòng chành như chiếc nôi, ánh mắt cô dần mơ màng, mí mắt khẽ chớp, miệng vẫn theo thói quen nhai chầm chậm.
Đột nhiên cô ngủ gục, đầu nghiêng sang một bên.
Kỷ Hoài Chu nhanh tay đưa lòng bàn tay ra đỡ lấy khuôn mặt cô.
Cô không tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nặng trĩu trong lòng bàn tay anh, hai má vẫn phồng lên vì miếng bánh bao chưa kịp nuốt.
Cô bé sáu tuổi, vừa ăn vừa ngủ, mà ngủ rất ngon.
Kỷ Hoài Chu khẽ bật cười, lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc đó.
Từng có thời gian Hứa Chức Hạ rất ghét những ngày mưa, mưa ở Kinh thị là ngày cô bị bỏ rơi, mưa ở khu Cảng là lúc cô không biết đi đâu. Nhưng từ khi đến trấn Đường Lý, cô ngày càng thích những ngày mưa hơn.
Mưa tí tách rơi trên mái ngói xanh, giọt nước chảy xuống mép ngói thành những sợi chỉ, phiến đá xanh lấp lánh ánh nước, con cá chép nhỏ trong chum sứ trốn dưới tán lá sen.
Cô ngồi trong nhà chính của học viện, lặng lẽ làm bài tập.
Anh trai nằm trên ghế bập bênh bên cạnh, một tay gối đầu một tay cầm quyển sách tiếng Anh đọc.
Hứa Chức Hạ thích nhất là những lúc như vậy, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách, cảm nhận sự thư thái và bình yên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!