Có người toàn thân đầy gai nhọn nhưng vẫn có ai đó quấn quýt bên cạnh, bàn tay từng bị cô cắn vẫn sẵn sàng nắm lấy cô.
Mỗi người từng rơi xuống vực sâu rồi lại được ánh sáng đối phương nâng đỡ, hai linh hồn âm thầm hứa cùng nhau thoát khỏi vực thẳm, để yêu lại thế giới này thêm một lần nữa.
Bởi lẽ, ánh sáng chưa bao giờ chỉ đến từ mặt trời.
Chu Thanh Ngô chọn ngày đến cơ quan điện lực để mở tài khoản, liên hệ công ty trang trí và nội thất, thay đổi hoàn toàn đồ đạc trong nhà của Kỷ Hoài Chu. Từ bếp, phòng khách, phòng làm việc, nhà vệ sinh, mọi nơi đều được cải tạo lại, ngay cả cầu thang gỗ và sàn nhà cũ cũng được thay mới.
Thậm chí bà ấy còn bỏ một khoản tiền lớn đặt làm hai chiếc giường gỗ tử đàn nhỏ, đặt trong phòng ngủ, một chiếc bên trái, một chiếc bên phải.
Kỷ Hoài Chu không ngăn cản, mặc Chu Thanh Ngô tự do làm gì mình muốn, bản thân anh không quan tâm nhưng đứa trẻ dù sao cũng phải ở nơi tốt.
Chỉ khi Chu Thanh Ngô lật tung vỏ chăn và sắp xếp lại tủ quần áo, anh mới buông một câu trêu đùa: "Sao dì không san bằng nơi này rồi xây lại từ đầu nhỉ?"
Chu Thanh Ngô liếc anh hai cái rồi nói, ai khổ cũng được, con gái của dì không được khổ.
Nhưng thực ra, trong lòng bà ấy cũng xót xa cho Kỷ Hoài Chu, chỉ là trước đây với thân phận người dì nên Chu Thanh Ngô chỉ có thể chăm sóc và khuyên bảo, chứ không tiện răn dạy anh.
Hiện giờ anh tự nguyện thu mình lại, Chu Thanh Ngô cũng xem anh như con mà chăm sóc.
"Qua mùa Hè này bé con sẽ vào tiểu học rồi. Chúng ta chuẩn bị gửi bé con đi học ở Hàng Châu, vừa hay các cháu ở đây, cũng rất tiện." Chu Thanh Ngô trải chiếc chiếu lụa mát lên nệm: "A Quyết, cháu đi cùng em gái đến trường nhé."
Kỷ Hoài Chu khi cậu ấy tựa vào khung cửa sổ: "Tôi cũng vào tiểu học à?"
Chu Thanh Ngô bật cười, giả vờ mắng: "Là cấp ba! Trường trung học Hàng Châu và tiểu học nằm cùng một khuôn viên! Trước đây sao dì không nhận ra cháu lắm chuyện như thế nhỉ!"
Kỷ Hoài Chu không nói gì, trong miệng anh ngậm cây kẹo m*t vị đào mà Hứa Chức Hạ từng thử một miếng nhưng không thích.
"Như đã nói với cháu trước đây, hộ khẩu sẽ chuyển về nhà dì và nộp đơn xin vào trường. Ngôi trường cháu học ở khu Cảng là trường hạng nhất, chắc chắn đủ điều kiện vào cấp ba nội địa, chỉ cần vượt qua được kỳ thi đầu vào."
Chu Thanh Ngô chậm rãi nói: "Cháu suy nghĩ thêm đi."
"Không cần nghĩ thêm đâu."
Kỷ Hoài Chu không hề do dự, khi thấy Chu Thanh Ngô ngẩng đầu định khuyên thêm, anh bình thản nói: "Tùy dì quyết định."
Chu Thanh Ngô ngạc nhiên, một lúc sau mới cười: "Học theo em gái để biết nghe lời à?"
"Đây không phải vì tôi còn nợ dì một ân tình sao." Kỷ Hoài Chu không thể phủ nhận.
"Ân tình này cứ để đó đi, sau này cháu trả hết cho con gái dì." Chu Thanh Ngô vừa nói vừa cười, bước đến trước mặt anh, vui mừng và xúc động: "Ban đầu dì thật sự không yên tâm về bé con, nhưng giờ xem ra có lẽ các cháu ở đây chăm sóc lẫn nhau là quyết định tốt nhất."
Kỷ Hoài Chu thong thả ngậm cây kẹo m*t, quay mặt sang một bên, tầm nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.
Ở trong sân, Hứa Chức Hạ ngậm cây kẹo hình thỏ anh mua, ngồi xổm quan sát chiếc trực thăng bằng mô hình mà anh làm cùng chú mèo cam nhỏ.
HB621.
Đây là món quà sinh nhật đầu tiên Hứa Chức Hạ nhận được.
Kỷ Hoài Chu nhớ lại đêm đầu tiên khi Hứa Chức Hạ đến, anh từng nói, nếu không yên tâm thì hãy mang đi.
Khi đó anh không ngờ rằng hôm nay mình sẽ nói——
"Một đứa trẻ, tôi có thể quản được."
Chu Thanh Ngô cười nói: "Hay là để em gái quản cháu một chút đi, con bé ngoan hơn cháu nhiều."
Và thế là hộ khẩu của Kỷ Hoài Chu và Hứa Chức Hạ cùng lúc được chuyển vào nhà họ Minh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!