Hứa Chức Hạ ngây ngốc nhìn chàng thiếu niên đẹp trai trước mắt, thoáng suy nghĩ rồi hồn nhiên vui vẻ "Ừh" khẽ, gật đầu đồng ý.
Trong thế giới của trẻ con, cảm xúc không được phân loại, có lẽ cô hoàn toàn không hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói đó. Nhưng đêm đó trong lòng Hứa Chức Hạ vang lên một giọng nói.
Rất thích anh trai.
Trước đây, mỗi ngày họ đều đi từ chỗ ở đến học viện rồi trở về, nhưng cuộc sống lặp đi lặp lại kia từ sau đêm đó đã có sự thay đổi.
Thỉnh thoảng vào buổi sáng, Kỷ Hoài Chu sẽ dẫn Hứa Chức Hạ đi dạo.
Chỉ cần trời nắng, hàng xóm láng giềng đều ra ngoài sinh hoạt. Trên bàn cờ tướng bằng đá cổ bên bờ sông, ngày nào cũng có các ông cụ ngồi chơi, phe phẩy quạt tre, đi được nước cờ hay thì cười không ngớt, khoe vài câu.
Những người hàng xóm đi chợ ngang qua, luôn có vài người đứng lại xem trận đấu. Các ông cụ xách lồng chim đi dạo cũng dừng lại hóng chuyện.
Ở thêm vài ngày như vậy, dân cư thị trấn Đường Lý đều biết đến cặp anh em sống ở bến phà phía Nam. Người anh cao ráo, đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh, trông có vẻ phong độ quý phái.
Nhưng cô em chắc chắn là một đứa trẻ ngoan.
Bọn họ đoán rằng hai anh em là người thân của ông lão họ Tưởng, hàng xóm gặp họ đều mỉm cười chào hỏi, bất kể có quen biết hay không.
Trong thị trấn có một quán trà, mỗi sáng đều vọng ra tiếng hát. Mỗi lần đi ngang qua, Hứa Chức Hạ đều nhìn thấy qua khung cửa gỗ chạm khắc một người phụ nữ mặc sườn xám, ôm đàn tỳ bà, hát những giai điệu dân ca Giang Nam.
Bên cạnh người phụ nữ có một cô bé trạc tuổi Hứa Chức Hạ, dường như là học trò nhỏ của bà ấy.
Cô bé trông có vẻ chán nản, mỗi lần chỉ hờ hững ngân vài câu rồi lại chống cằm làm biếng, hiếu động, luôn thích nhìn ra ngoài cửa sổ.
Và Hứa Chức Hạ đã chạm mắt với cô bé ấy.
Hứa Chức Hạ có cảm giác như bị bắt quả tang, tầm mắt vô thức muốn tránh đi thì thấy cô bé kia thẳng lưng lên, giả bộ làm ra dáng điệu thanh lịch, bắt đầu hát lớn, môi khi tròn khi dẹp.
Cô bé nhướng mày về phía cô, như muốn nói, nhìn này, tớ giỏi chưa.
Hứa Chức Hạ tò mò chớp mắt, cố mím môi đang muốn cong lên.
Sau đó, mỗi ngày hai cô bé cứ như vậy, cách nhau qua cửa sổ mà trao nhau những ánh mắt.
Một sáng nọ, khi đi dạo đến gần quán trà sáng quen thuộc ở đầu thị trấn, còn cách mấy mét thì Kỷ Hoài Chu đột nhiên không đi nữa. Anh ngồi xuống ghế đá bên sông, lười biếng dạng rộng chân, chống tay lên đầu gối, cúi người.
"Cái đuôi nhỏ." Kỷ Hoài Chu lười biếng gọi cô.
Hứa Chức Hạ mắt sáng lấp lánh: "Anh trai."
Anh ngồi cúi người xuống vừa tầm để nhìn ngang bằng cô, Kỷ Hoài Chu nhìn cô, nghiêm trang nói: "Anh đói rồi."
Hứa Chức Hạ mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng: "Đi ăn sáng thôi ạ."
Ánh mắt của cô như thể thật sự lo lắng rằng nếu chậm một giây thôi anh sẽ đói lả.
Kỷ Hoài Chu nhếch môi, rút từ túi quần ra một tờ tiền đưa cho cô, hất cằm về phía quán trà sáng sau lưng cô: "Có thể giúp anh mua không?"
"Có thể……" Hứa Chức Hạ ngơ ngác trả lời rồi lại ngơ ngác nhận lấy tiền, mới chợt cảm thấy sợ hãi.
Nhưng anh trai đang đói.
Hứa Chức Hạ chậm chạp mãi mới bước được vài bước rồi lập tức quay lại, ngượng ngùng và khó xử đứng sát bên anh.
Đầu óc nhỏ bé rối tung, cô bắt đầu nói năng lộn xộn: "Anh…… tiền hết hạn rồi."
Kỷ Hoài Chu bị cô chọc cười, nghiêng đầu nhìn cô: "Tiền cũng có thể hết hạn sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!