Chương 10: Cố nhân không còn – Baby girl

Anh có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, lúc không cười đã rất đẹp, khi cười lên lại càng quyến rũ hơn với đuôi mắt chân mày long lanh, khóe môi xuất hiện rãnh cười nhẹ nhưng mê hồn.

Lần đầu tiên Hứa Chức Hạ thấy anh cười.

Đó là một nụ cười thật lòng chứ không phải là kiểu chế giễu, mỉa mai hay không chạm đến đáy mắt như mọi khi.

Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen tuyền, hai cánh tay rắn chắc lộ ra trong gió.

Mái hiên không quá rộng, mưa lớn, nước mưa từ mái nhỏ xuống tí tách như chuỗi ngọc, đôi khi bắn cả vào người anh, làm ướt mấy sợi tóc mai rủ xuống.

Anh không mấy bận tâm, chỉ hơi cúi người, cánh tay lười biếng chống hờ lên đầu gối.

Hứa Chức Hạ hơi khó khăn đưa hai bàn tay từ dưới chiếc áo khoác ra, các ngón tay chụm lại che lên trán anh.

Kỷ Hoài Chu khựng lại một chút rồi nghiêng đầu đi.

Cô bé duỗi thẳng cánh tay, cố hết sức dùng bàn tay để che mưa cho anh.

Phía trước, những ngôi nhà dân không liền kề nhau mà tạo thành một khoảng "Giếng trời" nhỏ giữa những viên gạch và ngói, có thể nhìn thấy bến sông ở xa xa.

Dưới ánh trăng mưa bụi mờ mịt, bên bờ nước biếc trong veo, những chùm hoa hải đường rủ dây được nuôi dưỡng thật kiều diễm. Cánh hoa trắng hồng, rơi từng đợt như tuyết Xuân nhẹ nhàng xuống hai chiếc thuyền đang neo đậu trên sông.

Khung cảnh thật thanh nhàn, mơ hồ cứ như một bức tranh trong mơ, mọi ưu sầu của thế gian đều tan biến hết.

"…… Anh trai ơi, trời tối quá."

Cô lại nói câu này, hòa lẫn trong tiếng mưa rơi tí tách.

Kỷ Hoài Chu đang nhìn cô, còn cô thì lo lắng nhìn cơn mưa không ngừng nghỉ bên ngoài.

Cứ thế, một khoảng thời gian yên lặng trôi qua, Kỷ Hoài Chu cụp mắt, mưa đã lớn hơn và làm ướt đẫm những phiến đá xanh.

Anh rũ mi mắt xuống, trước mặt từng giọt nước mưa bắn tung tóe.

Cơn mưa đêm hôm ấy tạnh sau hơn nửa tiếng. Ngay khi họ vừa về đến nhà, Chu Thanh Ngô đã tới và mang theo hai bát mì thịt dê mà Tưởng Đông Thanh đặc biệt nấu.

Chu Thanh Ngô có chuyện muốn nói nên đã gọi Kỷ Hoài Chu ra ngoài cửa.

Hứa Chức Hạ ở lại một mình trong gian nhà trước, ngồi cúi đầu bên chiếc bàn Tứ Tiên* ăn mì dưới ánh nến.

(*"Tứ Tiên" là "Tứ Linh" (Long, Lân, Quy, Phụng), là tên gọi chung của bốn linh vật thần thoại, thường được chạm khắc trên các bàn thờ, bàn ghế… để cầu mong tài lộc, may mắn và sự sung túc cho gia đình.)

Tay cô quá nhỏ không thể kẹp được đũa nên chỉ có thể nắm chặt đũa rồi gạt sợi mì vào miệng.

Cứ gạt một đũa cô lại ngước nhìn ra cửa một lần, để chắc chắn rằng anh vẫn còn ở đó.

Dưới mái hiên, anh tựa vào cột nhà, trên tay cầm một lon Coca, thỉnh thoảng lại đưa lên môi ngửa cổ uống một ngụm. Cả người anh lười biếng, uể oải, chẳng biết có đang lắng nghe hay không.

"Trưởng khoa Từ của khoa Tâm thần ở bệnh viện Hàng Nhất là thầy hướng dẫn trước đây của dì. Cháu sắp xếp lúc nào đó đưa con bé đến gặp xem sao…… Còn cả vấn đề không chịu nói chuyện nữa…… Con bé vẫn còn bài xích nên dì không dám mạo hiểm đưa con bé về biệt thự…… Nếu không thể hoàn tất thủ tục đăng ký nhận nuôi thì con bé chỉ có thể quay lại cô nhi viện thôi……"

Hứa Chức Hạ nhìn thấy hàng mi cụp xuống che khuất đôi mắt của chàng thiếu niên, đuôi lông mày anh hơi cong lại, chẳng rõ là do cảm giác tê cay sót lại của nước có ga k*ch th*ch vòm miệng hay vì bản thân anh vốn dĩ chưa bao giờ thấy thoải mái.

Con đường lát đá trong sân sau cơn mưa ẩm ướt, ánh nước lấp lánh trong màn đêm đen mờ mịt, từng giọt sương trên mái hiên chầm chậm rơi xuống.

Khi Hứa Chức Hạ lại ngẩng mặt lên lần nữa từ bát mì thì anh đã quay người vào nhà.

Vì trước đó đã khóc nên dưới ánh nến lay động nhẹ nhàng, vành mắt Hứa Chức Hạ trông vẫn còn hơi đỏ. Má cô phồng lên, nước sốt kho thịt dê đậm đà, sền sệt dính đầy quanh môi và đầu mũi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!