"Hoa anh đào Yoshino ở San Francisco lại nở, một năm, một năm, lại một năm nữa anh vẫn không tới đón em về nhà."
Thì ra lừa người không nhất thiết phải nói dối, anh chưa bao giờ dạy cô.
Sinh nhật năm nay cô không cầu nguyện nữa, chỉ nhắm mắt lại như rơi vào sương mù vô tận, nhớ lại lúc 5 tuổi ở thị trấn Đường Lý, thầy bói viết "Hôm nay có thể gác lại những lo toan".
Đó là những từ cô thích nhất.
Sau này cô ghét nhất là câu nói kia của anh, anh trai như bố.
——Chu Sở Kim!
–
Đồng hồ Big Ben đánh lúc 6 giờ tối.
Tiếng động cơ xe mui trần hòa cùng tiếng chuông, lao vút qua dãy tháp nhọn vòm cổ kính màu vàng sậm dưới ánh hoàng hôn ở Macau, hướng thẳng về phía cầu Hồng Kông – Chu Hải – Ma Cao.
"Biệt thự này của tôi trước kia là thư viện của người Bồ Đào Nha, đồ dùng trong nhà đều là đồ cổ, vậy mà hôm nay bị đập chỉ còn lại mấy món, đặc biệt là tượng điêu khắc ngà voi kia, voi ma m*t đã tuyệt chủng hơn vạn năm rồi, rất hiếm! Bây giờ chúng ta phải tính toán xem nên đền thế nào đi chứ——"
Trên ghế lái, tai phải của chàng trai đeo tai nghe bluetooth, trên vành tai đeo một cặp khuyên tai kẹp hình mặt thú màu đen, kính râm gọng nhỏ màu xám che khuất hai mắt anh, tóc ngắn màu đen rối tung vì ngược gió.
Anh nhếch môi, khóe môi ứ máu và vết bầm trên cổ khiến anh thêm vài phần ngạo mạn.
"Cho cậu mặt mũi?"
Âm thanh hung hãn trong tai nghe lập tức ỉu xìu, giọng Hồng Kông và Quảng Đông bắt đầu khóc lóc: "Không phải đâu lão đại, tôi thật sự rất đau lòng, bù đắp cho tôi, tôi muốn viên Pink Princess kia của cậu……"
Chàng trai không đáp lời.
Lúc anh không lên tiếng, trong lòng người khác thường sẽ sợ hãi hơn.
Đối phương bị bỏ mặc một lát, đoán chừng mình cũng chột dạ nên ho nhẹ một tiếng, tìm cách thương lượng dù không muốn: "Thôi đi, cũng không cần nhiều như vậy…… Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, con sói Tiệp Khắc trong biệt thự của tôi nuôi nửa năm cũng không tình nguyện nhận chủ, sao cậu ở nửa tháng nó đã phục tùng rồi vậy, giúp cậu ngăn người, còn thả cậu ra ngoài?"
"Không có bản lĩnh thì đừng học người ta nuôi chó hộ vệ."
"……"
Người trong điện thoại "Alo" nửa ngày, không dám trả lời, lẩm bẩm: "Coi như cậu độc ác, bác Kỷ phái nhiều vệ sĩ như vậy tới đây cũng không nhốt được cậu."
Ngữ điệu của chàng trai lạnh đi mấy độ: "Kêu người trông chừng lão già, đêm nay ít tới làm phiền tôi đi."
"Yên tâm, đều đang đi tiêm phòng dại hết rồi, bận lắm……" Đối phương nói xong đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên phản ứng: "Đêm nay? Đừng nói với tôi là cậu đang đến khu cảng đấy?"
"Sao, tôi không đi được à?"
"Cũng đã……"
"Em ấy đã ở một mình bên ngoài 4 năm rồi, ở nhà."
Trần Gia Túc câm miệng, biết rằng nói nhảm cũng vô dụng.
Thân thể quan trọng, nhưng chuyện nước Anh quan trọng hơn, anh không nên rời đi vào thời điểm mấu chốt này. Nhưng cô bé kia đã tới, cũng chỉ có cô là quan trọng nhất, luôn luôn như thế.
"Em ấy không còn là trẻ con nữa, sẽ không bị bắt nạt."
Yên lặng vài giây, chàng trai thì thầm: "Cũng đúng, cô bé đã trưởng thành rồi."
Trần Gia Túc giả bộ lơ đãng nói tiếp: "Trưởng thành, xinh đẹp hơn, bạn học nam theo đuổi em ấy nhiều như vậy, nhất định đã có người hẹn hò rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!