Chương 7: Anh hay Vương Lực Hoành đẹp trai nào?

Lục Dã đuổi theo Mạnh Vân mấy con phố.

Mạnh Vân bị anh chọc cho buồn cười, suốt dọc đường chỉ đều chú ý đến mấy động tác với lời nói kì cục của người đuổi theo đằng sau, tự nhiên đã quên mất mình định làm gì.

Đến lúc cô dừng lại thì bụng đã đói đến mức không thể đi nổi, hơn nữa phía trước là nhà ga rồi, nếu đi nữa có khi không về được nhà mất.

Lục Dã nói một lúc cũng thở không ra hơi, thấy Mạnh Vân dừng lại liền đi hai bước nhanh đến cạnh cô, cười tủm tỉm hỏi.

"Đi lâu như vậy rồi có đói không?"

Ở gần đây không có trung tâm mua sắm lớn, cũng may Mạnh Vân không phải người quá chú trọng mấy việc đó, ăn gì cũng được.

Lục Dã cầm điện thoại tìm một lúc, thấy có một quán ăn nổi tiếng cách chỗ này một 200 mét đi bộ, vài phút là đến rồi.

Từ lúc gặp lại đến nay, hiếm khi mà hai người họ đi với nhau mà hòa hợp được như vậy, nhìn như bạn học đi họp lớp gặp lại nhau.

Khi Lục Dã không lưu manh thì anh cũng như người bình thường thôi, "Mạnh Vân, em thấy anh phiền sao? Em thấy anh giống người bị điên sao?"

Mạnh Vân nhìn anh một cái không nói gì.

Anh mà cũng biết điều đấy à.

Lục Dã gãi đầu, cười lộ ra hàm răng trắng, "Anh trước giờ chưa từng theo đuổi ai, hay là em dạy anh đi."

"... Dạy anh cái gì?"

"Dạy anh làm sao để theo đuổi em đó... A tới rồi."

Anh đưa Mạnh Vân vào quán ăn, làm Mạnh Vân đang định nói đành phải nuốt vào bụng.

Trên app ẩm thực nhiều người nói bên ngoài quán này nhìn trông không được bắt mắt lắm, nhưng đầu bếp là người địa phương.

Lục Dã vẫn nhớ Mạnh Vân thích ăn cay, nhưng bây giờ răng của cô vẫn còn thuốc, ăn cay sợ sẽ bị kích thích. Nếu không anh sẽ đưa cô đi các quán Tứ Xuyên nổi tiếng mà ba năm nay anh tìm được.

"Em chỉ được ăn những món hơi cay, mềm một chút, còn lại vỏ cứng thì không được cắn."

Mạnh Vân im lặng nhìn anh, chọn đại một vài món rồi cất thực đơn đi, "Lục học trưởng, anh trước giờ đâu có như vậy."

Câu này của cô chính xác là chọc vào tim đen của anh, Lục Dã nghĩ sao trước kia mình quá ngu ngốc lại đi chờ đợi. Hình như quá ngây thơ thì phải, chắc là lúc chơi bóng rổ bị bóng đập vào đầu hỏng não rồi.

Nếu lúc đó anh chủ động, không khéo bây giờ hai người đã có con rồi.

Lục Dã nghịch đũa, chỉ thấy tiếc vì đã bỏ phí từng ấy thời gian.

Đến lúc anh ngẩng đầu lên, thấy Mạnh Vân đang chăm chú xem ti vi trên tường.

Vóc dáng của anh khá cao, ti vi lại ở đằng sau anh nên lúc xem Mạnh Vân phải nghiêng đầu sang bên kia.

Lục Dã đứng lên, ngồi sang bên cạnh cô thành một góc vuông.

Như thế thì anh cũng có thể cùng xem ti vi với cô rồi.

Trên ti vi là chương trình quảng cáo, là một đoạn phim đang cắt từ nhiều bộ phim để hấp dẫn người xem.

Lục Dã nhìn lướt qua rồi hỏi cô, "Buổi tối em có rảnh không?"

"..."

Vậy là Mạnh Vân ngây thơ lại bị Lục Dã nói mấy câu rồi lừa đi xem phim cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!