Dường như mọi ngôn ngữ đều không thể diễn tả được cảm xúc của Lục Dã lúc này.
Anh gắt gao ôm lấy Mạnh Vân bé nhỏ, tay vuốt vuốt tóc của cô.
"Vân Vân… Chúng ta kết hôn được không?"
Mạnh Vân sửng sốt, cô hoảng sợ đẩy anh ra.
"Em chỉ mới đồng ý đến ở chung với anh thôi, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu…"
Chuyện này vẫn nên bàn bạc thêm thì tốt hơn. Thực ra ban nãy Mạnh Vân bị hoảng, cả đầu nóng lên nên mới thuận miệng đồng ý với anh. Thực tế thì cô vẫn còn chưa sẵn sàng tiến xa đến mức đó.
Tính của cô hay ngượng ngùng nhưng thật ra không có ý từ chối anh. Nói cô không cảm động thì chính là nói dối.
Mà nói cô không thích cũng là nói dối.
Mạnh Vân ngồi cạnh cửa sổ lơ đãng suy nghĩ một chút.
Cô có thích Lục Dã không?
Thích.
Cô yêu Lục Dã sao?
Yêu…
Cô cũng không thể nói chính xác được nhưng tình cảm của cô dành cho anh chắc chắn không như những người khác.
Bởi vì Mạnh Vân chưa từng quá yêu một người, cô theo đuổi Ngụy Tống Từ không có nghĩa là yêu đến mức chết đi sống lại. Khi ấy có lẽ chỉ gọi là thích mà thôi, thời thanh xuân chia xa một thời gian thì sẽ không còn cảm giác đó nữa.
Trong lòng cô có rung động nhưng nếu nói là yêu đến mức không thể kiềm chế nổi thì… Nếu thật sự cô yêu Ngụy Tống Từ đến như vậy thì cô đã không bỏ sang nước ngoài ba năm, trong ba năm ở đó cô cũng chưa từng nhớ nhung anh ấy. Thậm chí đến cả lí do để cô đi du học… cũng là Lục Dã mà.
Đây đâu phải là tiểu thuyết ngôn tình, đào đâu ra tình yêu mãnh liệt như vậy chứ.
Nhưng Mạnh Vân biết, mỗi khi cô ở cạnh Lục Dã đều cảm thấy rất vui vẻ, cô thích nhìn thấy anh cười, thích vẻ mặt lúc anh lo lắng cho cô, càng muốn chia sẻ mỗi ngày của mình với anh.
Gặp thì bực mình, mà không gặp thì lại thấy nhớ.
Đây là loại cảm xúc thường thấy trong ngôn tình phải không?
Nếu là vì yêu mà muốn cùng nhau chung sống liệu có phải là suy nghĩ bình thường hay không?
Mạnh Vân càng nghĩ càng loạn, cô vội vã lấy điện thoại gọi cho Qúy Hiểu Thích.
Từ lúc Qúy Trì xuất viện, Qúy Hiểu Thích rất bận, gọi điện cũng chỉ vội vội vàng nói vài câu sau đó cúp máy, mỗi lần như vậy Mạnh Vân lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mà lần này cô vừa gọi thì Qúy Hiểu Thích đã lập tức nghe máy, câu đầu tiên cô ấy nói lại là: "Vân Vân, tớ muốn chuyển chỗ làm."
Mạnh Vân sửng sốt, "Có chuyện gì sao?"
"Tớ muốn tìm chỗ nào có nghỉ đông và nghỉ hè ấy, nếu không tớ sẽ không có thời gian ở bên cạnh Qúy Trì mất."
"…" Mạnh Vân không biết phải nói gì, "Tiểu Thất, tớ cảm thấy như vậy không tốt đâu."
"Sao?"
Mạnh Vân có chút ngại ngùng, nhưng vấn đề này không thể không nói được, "Nếu cậu thích anh ấy thì càng không nên…Ừm…" Mạnh Vân không biết phải nói thế nào mới phải, cô thở dài, "Như ngày xưa tớ theo đuổi Ngụy Tống Từ ấy. Đến bây giờ nghĩ lại, nhiều lúc tớ cảm thấy lúc đó đầu óc tớ có vấn đề nặng lắm…"
Qúy Hiểu Thích cười nói, "Yên tâm đi, cái này tớ hiểu mà, cậu cứ chờ làm phù dâu đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!