Chương 3: Còn Nồi Lẩu Cay, Nhìn Anh Ăn Là Được Rồi

"Ai gọi vậy? Chủ nhà sao?"

Nghe thấy tiếng cô nói chuyện điện thoại, Qúy Hiểu Thích liền đi vào phòng.

Mấy ngày nay Mạnh Vân đều ở cùng phòng với Qúy Hiểu Thích, cô mới vào phòng thì Lục Dã gọi đến nên cũng chưa kịp đóng cửa.

"A là một, một người bạn thôi…"

Cô trả lời hơi ngập ngừng, ánh mắt cũng lảng tránh nhìn đi chỗ khác.

Qúy Hiểu Thích thấy được cô giấu giếm gì đó nhưng cũng chỉ "Ừ" một câu rồi cầm quần áo ra khỏi phòng.

Lục Dã cũng nghe thấy tiếng ở bên kia, chờ sau khi bên kia yên lặng mới từ từ hỏi cô: "Em ở nhà bạn à?"

Tuy đã đóng cửa rồi nhưng Mạnh Vân vẫn nói rất khẽ "Lục Dã, chúng ta không thân thiết như vậy…"

Lục Dã nghe vậy liền cười thành tiếng, "Mạnh Vân, quan hệ của chúng ta như vậy còn là "không thân" sao?"

Quan hệ như nào cơ…?

Cô tức giận, tự nhiên lại thấy câu vừa rồi mình nói ra quá ngu ngốc, chưa kịp trả lời thì Lục Dã đã nói: "Tối mai chúng ta đi ăn một bữa được không? Bạn học cũ cũng đã trở về rồi, thiết nghĩ chúng ta nên tâm sự tí nhỉ?"

"Em không…"

"Lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ cho em, ngày mai gặp lại!"

Chỉ bởi vì một câu "Ngày mai gặp lại" của Lục Dã mà Mạnh Vân không thể nào ngủ được, lăn lộn mãi không ngủ nổi thì thôi, suýt chút nữa cô còn kéo cả tóc xuống dưới.

Tại sao Lục Dã không thể để mọi chuyện cứ thế trôi qua đi?

Sáng sớm ngày thứ bảy, Qúy Hiểu Thích đi cùng Mạnh Vân xem phòng ở.

Căn phòng này cũng không đến nỗi tệ, giá cả lại vừa phải so với những căn khác cùng khu, chủ nhà là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nói là muốn ra nước ngoài du học nên cho thuê căn phòng này để có thêm phí sinh hoạt.

Mọi điều kiện đều vừa ý cô, ngay cả đến Qúy Hiểu Thích cũng không ý kiến gì nên Mạnh Vân đã dứt khoát ký hợp đồng với chủ nhà bốn tháng tiền nhà.

Thấy Mạnh Vân hài lòng, chủ nhà cũng nhắc nhở cô vài câu: "An ninh của tiểu khu này vẫn tốt lắm, nhưng nếu hai người đều là con gái đi cùng nhau thì tối đến không nên đi đường kia, bên đó đèn đường hỏng lâu rồi, trời tối là không nhìn rõ đường nên không được an toàn lắm."

Chủ nhà chỉ cho hai người đường đó ở đâu, "Thường ngày nếu đi tàu điện ngầm thì không cần phải đi đường đó đâu."

Mạnh Vân và Qúy Hiểu Thích vội vàng cảm ơn chủ nhà.

Chủ nhà với Mạnh Vân trao đổi WeChat xong thì đưa chìa khóa cho cô, "Cuối tuần này tôi sẽ qua đây thu dọn đồ đạc, từ thứ hai là cô có thể chuyển vào ở được rồi."

Chuyện quan trọng nhất đã giải quyết xong, Mạnh Vân thở nhẹ nhõm, cảm giác được vừa trút được nữa gánh nặng khỏi người.

Qúy Hiểu Thích cũng vui lây, tâm tình cũng tốt lên.

Hai người nắm tay nhau, như thời còn học đại học, vừa đi vừa nói chuyện.

"Cậu tìm được công việc chưa?"

"Ừ, tớ đang phân vân hai ba chỗ."

"Nếu không cậu đến chỗ tớ đi, tuy là lớp dạy trẻ ngoài giờ nhưng lương cũng ổn lắm."

Cả hai bọn họ đều học ngành sư phạm mầm non, Qúy Hiểu Thích sau khi tốt nghiệp đã xin vào một trường mẫu giáo trông trẻ ngoài giờ, mỗi ngày sau khi tan học đều dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi, chỉ cần phụ huynh đến đón con là có thể tan làm, công việc tương đối nhàn nhã, mà phụ huynh gửi con đa phần là nhà giàu nên lương cũng không thấp.

Mạnh Vân cười từ chối ý tốt của cô, "Tớ vẫn muốn dạy trường mẫu giáo hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!