(Truyện chỉ được đăng tải tại d/@duiga_! Tất cả các bản dịch đăng ngoài wa. tt. pa.d/@duiga_ đều là ăn cắp á mấy bồ ơi!)
----------
Đáng tiếc cái gì?
Tạ Tri khó hiểu mà cúp điện thoại, cúi đầu nhìn bụng đói đến mức kêu thầm thì, còn Bùi Hàm Ý dù tóc bị nắm đau cũng không hé răng, liếc nhìn nhau: "Anh bạn nhỏ, trước khi tìm được một dì nấu cơm đáng tin cậy thì chúng ta đều phải đói bụng rồi."
Dù sao anh bạn nhỏ này không thích món Tô, dì Hoàng có lòng nhưng cũng không giúp được.
Bùi ngốc nói chuyện còn rất có ý thơ: "Trưởng quan ơi, bụng của em đang tấu bản sonate* nè."
(*Bản sonate Ánh Trăng của Beethoven)
"Trong đầu tôi cũng đang tấu đây." Tạ Tri đẩy anh quay lại phòng ngủ chính, tràn đầy niềm tin và lẽ sống mà lấy di động ra, mở ứng dụng để đặt cơm, mặt lại tối thui.
Thế mà Chương Hòa lại là một cái hố tự nhiên lớn, với khẩu hiệu "Tị thế (1) màu xanh", chuyên hố mấy gia đình lắm tiền lại ngu ngốc, trước sau hoang vắng, ngay cả cơm hộp cũng không đặt được.
(1) Tị thế (): ở ẩn; thoát li cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Tạ Tri hết cách, đành tùy tiện đưa một quyển sách cho Bùi Hàm Ý, chuẩn bị xuống dưới xem tủ lạnh, trước khi đi còn hơi nghi ngờ: "Anh đọc hiểu không?"
Nói xong mới phát hiện mình không cẩn thận lấy sách tiếng Đức, vừa định lấy lại để đổi thành truyện tranh thiếu nhi, lại thấy Bùi Hàm Ý đọc rất thích thú.
Kệ đi, xem ra chỉ số thông minh của Bùi tiên sinh vẫn còn rất phong độ.
Tạ Tri yên tâm đi xuống lầu, không ôm hy vọng mà đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra.
Dì giúp việc đã nghỉ việc hai tháng, tám phần là Bùi Hàm Ý cũng đã lâu chưa về đây, cậu vẫn còn hoài nghi với việc tủ lạnh có còn nguyên liệu nấu ăn hay không.
Kết quả vừa mở ra, đã bị rau dưa trái cây thịt thà các loại phong phú làm thay đổi nhận thức.
Tạ Tri cùng một tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu nấu ăn mắt to trừng mắt nhỏ, đoán chừng có thể là do Tống Đạm sai người chuẩn bị lúc chiều.
Trước tiên cầm hộp sữa bò lên xem thử.
Hết hạn sử dụng........!
Nhìn lại ngày tháng, chắc là tầm một tuần trước, cũng chính là trước một hai ngày khi Bùi Hàm Ý xảy ra chuyện.
Vậy chứng tỏ... gần đây anh đều ở bên này.
Trán Tạ Tri hiện đầy dấu chấm hỏi, thật sự không thể hiểu được ý đồ sâu xa của Bùi tiên sinh, cầm mì sợi đóng tủ lạnh lại.
Hai mươi phút sau, Tạ ba ba bưng hai tô mì nấu nhão nhoét như hồ dán lên lầu, vài miếng lá rau héo úa nổi trên mặt nước lèo trong veo, hệt như một chiếc thuyền lên đênh trên biển khơi, trông thê thảm vô bờ bến.
Ba ba cùng cậu con trai ngốc ngồi trước bàn, đối mặt với hơi nóng lượn lờ trên tô mì, một bộ dáng "địch bất động ta cũng bất động".
Khi Tạ Tri sống đến năm hai mươi tuổi, còn không biết chợ bán thức ăn là cái gì, càng không biết khoai tây đã mọc mầm thì sẽ không được ăn.
Sau khi biết rồi, cậu cũng không bỏ công đi học nấu ăn, trong hơn một năm bận rộn, cậu lại gặp Bùi Hàm Ý, lại quay về cuộc sống thối nát được người khác chăm sóc, đi xuống bếp thật sự là còn khó hơn cả lên núi đao xuống chảo dầu.
Nhìn hai cái tô có vẻ thê thảm này, Tạ Tri do dự một lát, cảm thấy cho dù có khổ sở đến đâu cũng không thể ngược đãi người bệnh được, cậu thở dài: "Đợi chút, để tôi gọi điện cho Tống Đạm."
Cậu xoay người đi gọi điện, nhưng vừa kết nối, liền ghe âm thanh phía sau, quay đầu lại nhìn, vậy mà Bùi Hám Ý đang cúi đầu ăn mì cậu nấu.
Anh ăn nhanh vô cùng, thậm chí cả nước cũng uống sạch, sau đó đặt cái tô sạch sẽ xuống, tự hào tuyên bố: "Trưởng quan, em ăn xong rồi!"
Tạ Tri: "............"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!