[Tạ Tri:....]
[Tạ Tri: Thu hồi đi.]
Để tránh cho Lê Gia nhìn thấy lịch sử trò chuyện lại nổi điên.
Trong lòng Tạ Tri tràn đầy phức tạp mà cất điện thoại, đi về phòng tắm rửa.
Trong khoảng thời gian này ở trong nhà Bùi Hàm Ý, công việc và thời gian nghỉ ngơi của cậu đều như bình thường, dẫu sao cũng đã rạng sáng nên Tạ Tri đã buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, tắm rửa xong thì lau khô tóc.
Mặc kệ tóc vẫn còn nhỏ giọt mà ngã người muốn ngủ, điện thoại đặt trên tủ đầu giường lại bỗng nhiên vang lên.
Tạ Tri không kiên nhẫn mở mắt ra, cầm lấy nhìn, là điện thoại của Bùi Hàm Ý.
Người gọi tới là Hà Phương Minh, bạn nối khố (1) của Bùi Hàm Ý, là kiểu người kiêu ngạo từ trong ra ngoài, dáng vẻ luôn khinh khỉnh nhìn từ trên cao xuống, đối với Tạ Tri cũng không thèm che giấu sự chán ghét.
(1) Nguyên văn là "Phát tiểu": Bạn thân chơi từ nhỏ tới lớn.
Quan hệ của hai người cũng không tốt.
Đầu ngón tay do dự nên bấm nghe hay từ chối một lát, Tạ Tri xoa lông mày, vực dậy tinh thần cầm điện thoại ra ngoài, thử gõ cửa phòng Bùi Hàm Ý: "Bảo, có người tìm."
Cửa mở rất nhanh, Bùi Hàm Ý còn chưa ngủ, không thèm quan tâm đến tiếng chuông điện thoại, đôi mắt lấp lánh nói: "Boss tới ngủ với em hả?"
Đang nói chuyện thì điện thoại đã tự động ngắt máy, nhưng sau vài giây lại vang lên lần nữa.
Tạ Tri cũng không gấp, hỏi anh: "Có ấn tượng với Hà Phương Minh không?"
"Là bạn nhỏ hồi trước học lớp Hoa Hướng Dương ở kế bên lớp mẫu giáo, ngủ trưa tè dầm nên bị cả lớp cười nhạo!" Bùi Hàm Ý nói xong lại bổ xung, "Tốc váy bạn học nữ bị anh trai nhà người ta chặn ở ngõ nhỏ đánh cho một trận, viết thư tình 3000 chữ cho chị gái học lớp 6, kẹp trong sách bài tập bị giáo viên phát hiện nên bị phạt chép lại 50 lần."
Chỉ mất vài giây đã khiến Hà tiên sinh kiêu ngạo bị lột một tầng da.
Tạ Tri: "...."
Có lẽ họ Hà cũng không ngờ rằng anh lại nhớ rõ anh ta như vậy.
Cậu đặt điện thoại vào trong tay Bùi Hàm Ý: "Anh ta ngủ với anh."
Nói xong Tạ Tri bật đèn phòng ngủ, dựa vào cạnh cửa, mí mắt lười biếng khẽ rũ xuống, không tránh đi.
Nếu Bùi Hàm Ý có ấn tượng với Hà Phương Minh, vậy thì cũng không phải là chuyện xấu, nếu tiếp xúc với anh ta có khi sợi dây bị đứt trong não sẽ được nối lại.
Chỉ là vẫn phải chú ý một chút, không thể để cho Bùi Hàm Ý nói ra câu nào dọa người hay là lại nhận thêm một người ba về nhà nữa.
Bùi Hàm Ý hiểu lầm ý của Tạ Tri, bấm mở loa ngoài.
Âm thanh rõ ràng của Hà Phương Minh vang lên: "Thế mà cậu lại làm như vậy đấy lão Bùi, nếu không phải tôi gọi cho cậu, cậu sẽ thật sự không để ý tôi hả?"
Bùi Bảo mờ mịt nhìn Tạ Tri.
Tạ Tri làm một cái khẩu hình: "Muộn thế này còn có chuyện gì?"
Bùi Hàm Ý: "A, muộn thế này còn có chuyện gì?"
"Vẫn còn giận à?" Hà Phương Minh thở dài, "Được rồi, là tôi sai, chỉ là tôi không quen với cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của cậu ta, ai mà biết cậu lại thích như thế.
Một thời gian nữa tôi về sẽ nhận lỗi với hai người, uống hai ly rượu, đừng có giận nữa."
Tạ Tri hơi nhướng mày, có chút hứng thú.... Xem ra là Hà Phương Minh đã nói xấu tình nhân nhỏ của Bùi Hàm Ý trước mặt anh, lại không ngờ đó lại là người trong lòng của người ta, cho nên hai người giận nhau?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!