*****
Hai ngày sau Tiểu D đúng giờ đến đón Tạ Tri.
Tuy nhìn Đổng Mân không đáng tin cho lắm nhưng Tiểu D mà hắn tuyển lại rất đáng tin cậy, tay chân nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt, đặc biệt là trên phương diện giao tiếp lại rất khéo, biết cái gì nên nói cái gì không nên, ví dụ như cậu ta tò mò về chuyện của Bùi Hàm Ý nhưng cũng không nhiều chuyện hỏi thăm.
Vốn Tạ Tri cũng không muốn mở miệng giải thích, thấy vậy thì rất hài lòng, vừa lên xe đã suy nghĩ đến kịch bản quảng cáo do Vissea đưa tới.
Tuy kỹ thuật diễn xuất bình thường nhưng mỗi lần làm việc cậu đều muốn phát huy đến mức tối đa.
Cao ốc Thiên Dương nằm trong trung tâm thành phố A, hình như là có Bùi gia đầu tư vào.
Đi từ nhà của Bùi Hàm Ý, tính thêm thời gian kẹt xe, khi đến cao ốc thời gian so với dự tính vừa vặn sớm hơn 10 phút.
Tầng quay quảng cáo nằm trên cao, ít người lui tới, vừa ra khỏi thang máy, khu vực xung quanh rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều.
Tiểu D đã hỏi thăm đường đi trước rồi nên quen thuộc dẫn Tạ Tri đi vào trong, thuận tiện nói những việc cần chú ý, rẽ ở khúc cua phía trước thì gặp được vài người đang đi tới.
Vị đi đằng trước cơ thể cao lớn, ngũ quan sâu sắc anh tuấn, nhìn giống như con lai, vẻ mặt rất là lạnh lùng, khóe mắt đuôi mày không thèm che giấu khí chất kiêu ngạo, lúc này trông có vẻ hơi không kiên nhẫn.
Mấy người phía sau nhắm mắt đi theo, đuổi theo anh nói nhỏ cái gì đó.
Khóe mắt người nọ tùy tiện nhìn sang bên này, bỗng nhiên "A" một tiếng, bước chân cũng dừng lại.
Tiểu D hít sâu một cái, nhỏ giọng kêu vài tiếng "Vãi", cố gắng hết sức ngăn chặn sự kinh hỉ của mình khi thấy thần tượng.
"Tạ Tri?"
Tông Minh dừng trước mặt Tạ Tri, câu chữ rõ ràng mà gọi ra tiếng.
Vốn dĩ hai người không hề có bất cứ quan hệ nào, giống hệt như hai cái thế giới, cho nên rất khó để Tạ Tri có thể nhớ rõ tên anh.
Tay Tạ Tri cắm vào túi, nheo mắt nhìn chằm chằm anh ta một lát, tựa như đang nhớ xem đây là ai, ngay khi Tiểu D gấp đến mức đổ mồ hôi, cuối cùng cậu cũng gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: "Tông tiền bối."
Thái độ không tính là tốt, Tông Minh cũng không ngại, hình như ánh mắt còn mang theo địch ý mà bắt bẻ, nhíu mày đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần.
Sau đó anh ta cong lưng, tiến gần bên tai Tạ Tri, nhẹ giọng nói: "Tôi đọc tin tức thấy cậu và chồng cũ còn chưa chia tay mà... dính vào Lê Gia là có ý gì?"
Tạ Tri: "?"
Tông Minh: "Cách xa em ấy một chút."
Tạ Tri nhướng mày, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng chứa đầy dấu chấm hỏi, giống như viết "Anh có bệnh à?"
Tông Minh: "......"
Tông Minh vinh hạnh lấy được giải "Grammy Thành tựu trọn đời", không chỉ dựa vào khuôn mặt, kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời, mà còn vì nhìn người cũng cực kỳ chuẩn, đối phương có đang diễn kịch hay không, anh ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu... Huống chi kỹ thuật diễn xuất của Tạ Tri cũng chỉ là bình thường.
Anh ta nhíu mày nhìn vẻ mặt có hơi không kiên nhẫn của Tạ Tri, trong lòng lộp bộp một cái, nhận ra mọi chuyện so với mình tưởng tượng lại không giống nhau.
Tông ảnh đế co được dãn được, vừa nãy mặt còn đầy sương lạnh, chớp mắt một cái liền xuân phong tràn trề, anh ta lui về phía sau kéo thành một khoảng cách an toàn, khóe miệng khẽ nhếch: "Chỉ đùa một chút thôi mà."
Trên đỉnh đầu mọi người đều hiện một loạt dấu chấm hỏi.
Ánh mắt Tạ Tri biến thành "Anh thật sự có bệnh".
Tiểu D nhìn thời gian, nhỏ giọng nói: "Anh Tạ, bị muộn rồi."
Vẻ mặt Tông Minh ấm áp mà vẫy tay: "Mau đi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!