Chương 1: (Vô Đề)

Lời editor: "Chương 1 đã ra lò rồi đây!!! Hệ hệ hệ (๑˃ᴗ˂)ﻭ Lịch đăng truyện vẫn như cũ khum thống nhất tùy theo thời gian rảnh của tui á.

Nên mấy bồ lưu truyện lại để nhận thông báo đăng chương nha.

(„ಡωಡ„)

Truyện đều do tui tự edit tự beta luôn, nên khi các bồ đọc thấy có chỗ nào lủng củng, khó hiểu, sai chính tả, v. v thì nhắc nhẹ tui cái nha.

Để tui sửa liền.

- ----

(Truyện chỉ được đăng tải tại d/@duiga_! Tất cả các bản dịch đăng ngoài wa. tt. pa.d/@duiga_ đều là ăn cắp á mấy bồ ơi!)

Cảnh quay hôm nay không được tốt lắm, vừa nãy ở trong rừng đi ngang qua nhánh cây liền bị cứa thành vết thương nhỏ trên mặt, cũng không đau, nhưng đối với nghệ sĩ thì khuôn mặt còn to hơn cả trời mà nói, đủ để trợ lý Tiểu D xù lông, hô to gọi nhỏ, vừa đi tìm thuốc vừa đòi tìm băng keo cá nhân, giống như giây tiếp theo, đất dưới chân sẽ bị chia năm sẻ bảy chờ y đem miếng băng keo cá nhân đến để cứu vớt thế giới vậy. Khi điện thoại đến, Ta Trị vừa mời từ trên dây thép treo xuống dưới đất.

Thật ra Tạ Tri cũng chẳng để ý chút vết thương nhỏ này, cậu đứng dưới ánh mặt trời, tóc ngắn đen nhánh, lông mì dày đậm buông xuống, vết thương trên gò má trắng lạnh lại càng rõ rệt

Vốn dĩ đạo diễn cũng không mấy lưu tâm, nhưng trông thấy một màn như thế, vẫn nhịn không được muốn đi đến hỏi thăm tình huống một chút, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Tiểu D vừa nghe điện thoại vừa tìm băng keo cá nhân hét to đánh gãy: "A!"

Đạo diễn thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy lên: "Người trẻ tuổi, phải bình tĩnh."

Tiểu D vốn luôn không thành thật làm như không nghe thấy lời ông, y nghe xong điện thoại, động tác cứng đờ đưa điện thoại di động sang: "Anh... Anh Tạ, ừm... thì... trợ lý Tống tìm anh."

Mười phút sau, Tạ Tri ngồi xe hướng ra sân bay,

Ngoại trừ lúc quay phim ra, biểu tình của Tạ Tri vẫn luôn rất ít thay đổi, chân mày cũng ít khi nhăn lại, vẫn luôn là bộ mặt không cảm xúc, thường bị các fan gọi là: "Chu U Vương* có phóng hỏa cũng đốt không nổi một nụ cười của mỹ nhân lạnh lùng."

Lúc này cậu lại cau mày, thấp giọng xác nhận nói: "Anh nói... Bùi tiên sinh đi thị sát, ngoài ý muốn tai nạn, sau đó... làm sao cơ?"

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói không chút tình cảm: "Ngẩn ngơ."

Tạ Tri: "......"

Cậu còn nhớ hai tháng trước, lúc giao ước của hai người đến hạn, cả hai đều bình thản ký giấy thỏa thuận ly hôn trong quán cà phê, lúc đó tinh thần Bùi Hàm Ý vẫn còn tiêu sái vui vẻ cơ mà.

Kết hôn ba năm, tuy nói là chuyện ai người nấy lo, nhưng với tính phong lưu của Bùi Hàm Ý, hiển nhiên sẽ không thích bị trói buộc.

Bị ngẩn ngơ, là ngẩn ngơ như thế nào cơ?

Cậu thật sự không thể tưởng tượng ra Bùi tiên sinh an minh thần võ khi bị ngốc sẽ thành dáng vẻ thế nào.

Từ xe chuyển sang máy bay, lại từ máy bay chuyển sang xe hơi, lúc đến bệnh viện tư nhân mà Bùi Hàm Ý đang nằm, đã là buổi tối.

Tống Đạm đứng chờ ở cửa, nhìn đồng hồ, đợi từ buổi trưa đến giờ nhưng chính trang vẫn như cũ không hề cẩu thả chút nào, thấy Tạ Tri mang kính râm và khẩu trang vội vàng đi đến, y vừa lòng gật đầu: "Thời gian so với tôi dự tính cũng không khác biệt lắm, đi thôi."

Chân mày Tạ Tri nhíu lại: "Bùi tiên sinh thế nào?"

"Người đi cùng thì không có chuyện gì, nhưng anh ấy lại bị gãy xương đùi, cũng may không có gì nghiêm trọng." Tống Đạm dẫn anh vào bệnh viện, đến thang máy mới chỉ vào đầu mình, "Là nơi này bị thương, có chút phiền phức."

Tâm trạng Tạ Tri thật sự phức tạp: "Anh ấy..."

"Cậu nhìn thì sẽ biết." Tống Đạm nâng mắt kính, ngữ khí nhàn nhạt, sống lưng thẳng đến mức cứng đờ.

Suy cho cùng thì ông chủ có bị ngẩn ngơ cũng không ảnh hưởng đến việc trả tiền lương.

Tới phòng bệnh xép*, lướt qua phòng khách, trong lúc đi vào, cậu chợt thấy cánh cửa bên trong bị mở ra một nửa, một cái cốc bị ném ra ngoài, đồng thời, hộ lý cũng bị ném ra theo, cùng với một giọng rống giận của đàn ông: "Đi ra ngoài! Tôi không cần mấy người!"

(*Phòng xép là dạng 1 căn phòng rộng lớn bên trong có phòng khách và phòng ngủ thông với nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!