Chương 43: (Em Nghe Gió Nam Thổi) - Chương 43: Xé

Edit: kid1412h

***

Gia Ngộ trong lòng thấp thỏm nhưng mặt không đổi sắc hỏi lại:

"Tôi có thể giấu cậu cái gì?"

Thẩm Hành không trả lời mà vào thẳng vấn đề:

"Nếu thúc thúc biết, cậu nghĩ người sẽ làm gì?"

Gia Ngộ vuốt vuốt cái cạnh bàn được làm cầu kỳ, yên lặng cân nhắc. Thẩm Hành chắc đang thử cô qua lời nói. Mà mặc kệ có phải hắn đang thử cô hay không, cô cứ không thừa nhận là được.

Nếu Văn Trọng biết chuyện này, hậu quả có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Gia Ngộ biết ông sẽ không giận chó đánh mèo lên mình thế nhưng việc ông có thể đặc biệt đối xử với Mục Phách không là chuyện khó có thể chắc chắn được.

Quan trọng nhất là ba cô ghét nhất bị người ta lừa dối nên cô không thể đánh cuộc được.

"Tôi không biết cậu đang nói cái gì."

Thẩm Hành vẫn hùng hổ thử cô như cũ:

"Cậu đối với Mục Phách thật tốt, sinh xong đứa bé hai người liền ly hôn rồi."

Gia Ngộ nhìn Thẩm hành một cách không kiên nhẫn:

"Cậu có thể đừng nói lung tung với tớ nữa được không, cậu không biết rằng cảm xúc của thai phụ là không ổn định à?"

Còn cãi bướng nữa!

Thẩm Hành hiểu rõ nhất điểm này của Gia Ngộ, một khi cô chột dạ, liền tìm cách đánh trống lảng, muốn dịch chuyển trọng tâm của câu chuyện.

Nếu nói lúc trước sự hoài nghi việc Gia Ngộ kết hôn cùng Mục Phách là giả, Thẩm Hành chỉ có bảy phần nắm chắc thì hiện tại, hắn đã hoàn toàn xác định điều ấy.

"Được, tôi không nói nữa..." Thẩm Hành thay đổi chủ đề:

"Hôm nay cậu đến gặp tớ có nói với Mục Phách không?"

Gia Ngộ liền cảnh giác nhìn lại hắn: Cậu muốn làm gì?

"Tôi chỉ hỏi chút thôi."

"Tất nhiên là có nói rồi."

"Vậy hắn đi gặp Diêu Uyển có cùng cậu nói không?"

Gia Ngộ bực mình cười lại, bàn tay cô nắm thành một cục trong túi áo khoác, từ tốn nói:

"Thẩm Hành, cậu thực nhàm chán a."

Bởi vì bụng to nên Gia Ngộ không lái xe tới.

Đứng ở ven đường chờ gọi xe, cô nhìn cột đèn đường phía đối diện đến mức xuất thần.

Năm nay, Bắc thành lạnh cũng khá lâu rồi.

Dưới ánh đèn gió dường như có hình dạng mơ hồ nào đó, chỉ chăm chú thổi về một hướng, giống như chữ viết trên giấy vậy tạo thành hành lối thực chỉnh tề.

Đem áo khoác mặc vào, Gia Ngộ sờ sờ bụng, đột nhiên cô muốn uống sữa bò lạnh, nhưng nơi này một con phố yên tĩnh vắng vẻ, làm sao có chỗ bán sữa bò lạnh được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!