"Bởi vì nghĩ muốn hôn em thật lâu."
Gia Ngộ từ trên giường ngồi dậy, ngây người trong chốc lát, đây hình như là lần đầu tiên Mục Phách trực tiếp thừa nhận tình cảm với cô.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô đáp lại theo bản năng:
"Có thể cho anh lại hôn một lần nữa."
Lúc này đến phiên Mục Phách kinh ngạc.
Em nói cái gì?
Gia Ngộ bĩu môi để sát vào mặt anh.
Mục Phách ánh mắt buồn bã, nói chắc chắn:
"Văn Gia Ngộ, em câu dẫn anh."
Gia Ngộ vui vẻ mà cười ra tiếng, chặn lại bờ vai của anh:
"Em cảm thấy anh nói đúng."
Cô cúi người áp lại, Mục Phách kinh ngạc nhảy dựng lên,
"Cẩn thận bụng em đó!"
"Không phải còn có anh sao."
Nói xong, Gia Ngộ cầm tay anh đặt lên ngực của mình,
"Giúp em xoa xoa đi, trướng."
Mục Phách thuận tay gãi gãi, cảm giác hình như lại to ra. Cách lớp áo ngủ, anh nhéo một bên đầu v* đang dần dần dựng thẳng lên, hỏi:
"Có nghĩ chuyện kia không?"
Gia Ngộ đánh tay anh, trừng mắt: Anh nói xem!
Mục Phách cười haha, hôn lên ấn đường của cô.
Đã biết.
Bên trong áo ngủ Gia Ngộ không mặc áo ngực, Mục Phách vừa cởi liền có thể nhìn đến hai đại bạch thỏ lay động.
Anh ngậm lấy một bên, dùng đầu lưỡi đảo qua đỉnh nụ hoa, bên kia dùng tay xoa xoa, giống như nhào nặn cục bột. Gia Ngộ hưởng thụ đến mức khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, yêu kiều nói phía dưới ngứa.
Mục Phách vừa sờ tay liền ướt dầm dề một mảnh, huyệt khẩu nho nhỏ kẹp đầu ngón tay của anh, mềm dính kiều nộn.
Bụng có điểm lớn.
Anh nói không đầu không đuôi.
Không dám áp đến bụng của Gia Ngộ, anh nghiêng thân mình, Gia Ngộ không tự giác mà dùng tay ngăn trở bụng: Xấu sao?
Không xấu.
Mục Phách hạ xuống một nụ hôn lên trên bụng của Gia Ngộ, sau đó ôn nhu mà nâng mông của cô lên, dùng hai cái gối đầu lót phía dưới, anh duỗi một ngón tay cắm vào, cảm giác bên trong vẫn chưa đủ ướt át liền xoa âm đế đang trướng lớn một chút.
Ân a!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!