Ngày cuối cùng của tháng tư, là sinh nhật của Mục Phách.
Gia Ngộ mua cho anh một chiếc đồng hồ có dây đeo màu nâu đậm, mặt đồng hồ màu lam đậm, có khảm kim cương.
Mục Phách biết cái đồng hồ này giá cả xa xỉ.
"Thế nào, anh thích không?"
Anh phun ra một hơi:
"Có đôi khi anh cảm thấy anh như tiểu bạch kiểm được em bao nuôi vậy."
Gia Ngộ rất thích mua đồ cho anh, chỉ là mượn dịp sinh nhật anh mà thôi, còn bình thường quần áo, giày dép, thậm chí là xe đều là khi tâm tình của cô tốt mua tặng cho anh.
Anh biết không?
Gia Ngộ sờ sờ chóp mũi,
"Đối với đa số những người có tiền mà nói, tiền không mua được sự vui vẻ."
Mục Phách cười: Cho nên?
"Em rất may mắn, nằm trong đa số người bên ngoài, có thể dễ dàng dùng tiền mua được niềm vui. Mà sự vui vẻ này chính là đến từ anh."
Mục Phách trầm ngâm,
"Em đây là tìm cớ tốt nhất cho việc em mua sắm lung tung sao?"
Tốt nhất? Gia Ngộ vẻ mặt cao thâm khó lường,
"Còn có càng nhiều, ngày sau em sẽ tiếp tục tinh tế khai quật."
Mục Phách cười vang, không khí trong phòng nhất thời vô cùng tốt.
"Giữa trưa chúng ta ra ngoài nhé?"
Đi đâu?
"Ba em có căn nhà ở vịnh Phụ Hoành, chúng ta đi nơi đó xem hoàng hôn đi, đặc biệt đẹp mắt."
Vì chế tạo bầu không khí, cô thật là hao tâm tốn sức. Gia Ngộ âm thầm nghĩ.
***
Vịnh Phụ Hoành gần biển, là nơi khó có được ấm áp ở Bắc thành.
Cách vịnh Phụ Hoành càng gần, hương vị biển càng dày đặc, bản chân nảy lên như có như không, Gia Ngộ cách bụng to cả người ngả trên ghế phụ, dựa vào trên nệm ghế đã được nhiệt khí sưởi ấm, Mục Phách liếc mắt nhìn cô, lại điều chỉnh nhiệt độ để trong xe ấm áp hơn một chút.
Còn bao lâu nữa?
Nửa giờ.
Phòng ở giữa sườn núi, trên có một chặng đường.
Mục Phách hỏi cô: Đói bụng không?
Có một chút.
"Đằng sau có sandwich." Mục Phách đang lái xe, không thể rời tay,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!