Chương 47: Mất mặt (H)

Thề chưa có chương H nào nó vừa buồn cười vừa ấm áp lại vừa sắc như này!!!😂😂😂

***

"Về sau không cần để bà ta vào cửa, trực tiếp báo nguy." Tắm rửa xong, sau khi giúp Gia Ngộ lau khô thân mình, Mục Phách đột nhiên nói.

Biết Mục Phách sợ mình xảy ra chuyện, Gia Ngộ thuận theo đáp lại: Hảo.

"Em khẳng định không làm được." Mục Phách thở dài, lấy cái quần lót sạch sẽ để bên cạnh,

"Nếu cảm thấy chưa hết giận, vậy gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức trở về."

Anh không muốn Gia Ngộ một mình đối mặt với những loại chồn sẽ cắn người như thế.

"Biết rồi... Đừng mặc."

Gia Ngộ lui hai bước,

"Để vậy đi ra ngoài đi."

Sẽ lạnh.

Có máy sưởi mà. Gia Ngộ giang hai cánh tay, Ôm em ra ngoài đi.

Muc Phách trên người cũng chỉ mặc một cái quần. Anh thỏa hiệp, lấy khăn tắm bao lấy người cô, chặn ngang người cô bế lên, trọng lượng trong lòng ngực làm anh nghi hoặc:

"Sao anh không thấy em nặng lên vậy?"

Gia Ngộ nhéo mặt anh:

"Chẳng lẽ anh muốn em biến thành đại mập mạp 100kg sao?"

"Cũng không phải là không thể." Mục Phách để mặc cô nhéo, đi vài bước đường, anh đặt cô lên giường, dưới háng có xu thế cương cứng.

Gia Ngộ nhìn anh cười khoa trương.

Mục Phách không có ý kiến, Gia Ngộ lõa thể ở trong lòng ngực của anh, anh không cứng thì chắc là không phải đàn ông bình thường rồi.

Gia Ngộ nhấc chân, bởi vì bụng lớn, nâng chân có điểm phải cố hết sức, Mục Phách hơi cong thân mình, để ngón chân của cô vừa vặn chạm đến lưng quần của anh.

Kẹp đến ngón chân đều đau nhức, quần bị vướng ở địa phương căng phồng kia, chính là không thể kéo xuống. Gia Ngộ đầu hàng, tức giận nói: Chính anh cởi.

Mục Phách nhịn cười, cởi quần ra sau đó lên giường.

Anh sờ đùi của Gia Ngộ, mềm mại, còn mang theo hơi nước sau khi tắm gội,

"Mặt sau đến thu liễm điểm."

Bụng càng lúc càng lớn, tính sự đến ngừng nghỉ xuống dưới mới được. Trong khoảng thời gian này, số lần bọn họ làm tình cũng không nhiều lắm, mỗi lần đều thật cẩn thận, Gia Ngộ tuy không có phản ứng không tốt nào, nhưng chỉ còn lại có bốn tháng, vẫn là cẩn thận thì hơn.

Gia Ngộ mếu máo:

"Kia còn muốn đã lâu."

"Rất nhanh liền qua thôi."

Mục Phách vê tiểu thịt mầm, một ngón tay cắm vào hoa huy*t, phân thần hỏi cô: Có sợ không?

Gia Ngộ đĩnh đĩnh bụng, Sợ cái gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!