Xử lý xong vết phỏng trên tay thì đã sớm qua giờ ăn cơm.
Thẩm Hành tiễn bác sĩ xong, trở lại bên cạnh Gia Ngộ, hỏi cô:
"Muốn ăn cái gì, để tôi làm cho cậu."
"Thôi đi, tôi còn muốn sống lâu mấy năm."
Gia Ngộ bĩu môi,
"Giúp tôi gửi tin nhắn cho Mục Phách, nhanh lên."
Thẩm Hành làm như không nghe thấy câu nói của cô, hắn nhướng mày:
"Tôi ở nước ngoài mấy năm này, đều là dựa vào tay nghề nấu ăn của chính mình vẫn sống tốt không phải sao?"
Gia Ngộ chấp nhất mà nhìn chằm chằm di động,
"Tôi thật sự không đói bụng, cậu nhanh giúp tôi gửi tin nhắn cho Mục Phách nói một tiếng là tay tôi đau."
"Đợi hắn về rồi cậu nói với hắn không được sao?"
"Tôi đã nói với anh ấy hôm nay mang canh đến. Bây giờ vẫn chưa qua, không chừng anh ấy còn đang đợi tôi." Theo hiểu biết của cô về Mục Phách, anh ấy sẽ không thúc giục cô, chắc chắn vẫn đang đói bụng chờ cô.
Thẩm Hành âm dương quái khí nói:
"À, hóa ra do cậu hầm canh cho hắn nên mới bị phỏng."
Gia Ngộ thật sự cảm thấy mệt mỏi, tay vẫn còn rất đau, cô hạ vai đáp:
"Thẩm Hành, cậu có ý gì? Vì sao luôn nhằm vào Mục Phách? Anh ấy dù sao cũng là chồng hợp pháp của tôi, cậu là muốn vội vàng đánh vào mặt của tôi sao?"
Như là bị đánh thẳng vào dây thần kinh, Thẩm Hành đằng một chút mà đứng lên:
"Văn Gia Ngộ, tôi mới muốn hỏi cậu, cậu có ý gì?"
Tùy tiện tìm một người tới để kết hôn?
Quả thực không thể nói lý.
Những lời này nghẹn ở trong cổ họng hắn, Thẩm Hành trừng lớn hai mắt, khí thế làm cho người ta sợ hãi. Gia Ngộ lại không sợ, lãnh đạm mà ngẩng đầu nhìn hắn, cô thu hồi tầm mắt nói:
"Tính, tôi rất mệt. Cậu về trước đi, tôi muốn đi ngủ."
Thẩm Hành há miệng thở dốc, rốt cuộc không nói gì nữa. Hắn xoa ấn đường ủ dột, để hai hộp thuốc mỡ ở trên bàn,
"Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Gia Ngộ nhìn tay mình, cứng đờ đến không dám động, sợ vừa động liền chạm vào làn da, mà một khi chạm vào da tay là sẽ nóng rát đau đớn.
Vì thế cô dùng ngón chân kẹp di động...
Phí sức chín trâu hai hổ mới đưa di động đặt lên đùi, Gia Ngộ nhấp môi, nghi thần nghi quỷ mà nhìn xung quanh phòng một vòng, sau đó gian nan mà dùng cằm để chạm màn hình gọi cho Mục Phách.
Sau một loạt động tác, cô cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc mà nhắm mắt, còn may là không có ai nhìn đến cái hình tượng này của cô, thật sự là quá mất mặt.
Mục Phách rất nhanh liền tiếp điện thoại.
"Tới rồi sao? Để anh xuống đón em?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!