Vai trò của mỗi trong couple này như sau: Tôi chịu trách nhiệm cho trí tuệ và vẻ bề ngoài, Tam gia chịu trách nhiệm soi mói và bày trò dở hơi, về lý thuyết là thế… Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc chỉ số IQ của Tam gia tăng vọt một cách bất ngờ...
Hồi cấp ba mặc dù không thích làm bài tập nhưng lại nhát gan hơn thỏ đế nên tôi không dám không nộp bài. Vậy nên sau kỳ nghỉ dài nào tôi cũng là người đến lớp sớm nhất (vì vậy tôi đã chủ động xin gánh vác nhiệm vụ vinh quang là giữ chìa khoá lớp), vào lớp thì nghiêm chỉnh ngồi vào vị trí của mình, nhìn chằm chằm cửa lớp bằng ánh mắt đầy mong mỏi, chờ người tốt đến giải cứu.
Hồi đó người tốt kia thường sẽ là Tam gia.
Ngày xưa cũng đã có lần tôi mượn bài tập của người khác để tham khảo nhưng rồi nhận ra bài của Tam gia tương đối chính xác mà các bước giải cũng không quá dài dòng như thế sẽ có đủ thời gian để chép gần hết đáp án nên tôi cực thích mượn vở bài tập của Tam gia.
Đối với một học sinh cấp ba trong sáng thì những người bạn có thể ra tay nghĩa hiệp cho ta mượn bài tập trong thời khắc nguy cấp đều sáng chói như thần tiên!
Vậy nên trong ngày đầu tiên trở lại sau đợt nghỉ dài, ánh mắt tôi nhìn Tam gia thật không khác nào mắt chó nhìn thấy xương, ngay từ giây phút gã bước vào cửa tôi đã không thể rời mắt và kéo dài mãi đến khi gã ngồi vào chỗ, lấy vở bài tập rồi đi tới đặt nó ngay ngắn lên mặt bàn tôi.
Trong quá trình đó, động tác nào của gã cũng cực kỳ quyến rũ!
Ấn tượng sâu nhất là vào kỳ nghỉ hè của một năm nào đó, có đến nửa già số bài tập của môn toán tôi còn chưa động chạm tới, mặc dù biết chắc là thầy cô sẽ không xem nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy bất an, liền gọi điện thoại cầu cứu Tam gia.
Tam gia nói:
"Tớ làm xong rồi, cậu sang lấy về đi."
Tôi vui vẻ tung tăng bước lên xe bus đi từ trung tâm cũ đến trung tâm mới tìm gã. Tôi vừa xuống xe đã thấy Tam gia đứng chờ sẵn ở trạm dừng, thấy tôi chẳng nói chẳng rằng liền đưa luôn cuốn vở bài tập vào tay tôi.
Tôi ngơ ngác đón lấy, nói một tiếng cảm ơn, khi quay người lại thì chuyến xe quay về cũng đã tới liền cuống quýt chạy lên chiếm chỗ. Đến khi ngồi chễm chệ trên xe rồi mới nghĩ không biết vừa mới cầm vở bài tập của người ta đã chạy mất hút thế này có vô duyên lắm không nhỉ?
Nhiều năm sau tôi vẫn nghĩ cho tôi mượn vở bài tập là bước đầu tiên Tam gia dùng để tiếp cận mình. Tôi liền hỏi gã:
"Có phải lúc làm bài anh biết là em thích kiểu giải toán ngắn gọn nên mới cố tình viết thật vắn tắt không hả?"
Tam gia tỏ vẻ nghi ngờ rồi trả lời:
"Em nói bài tập hè với bài tập tết hả? Mấy bài toán đó có đáp án cả mà, em chỉ cần chép đại hai công thức ra rồi viết đáp án là được, thầy cô đâu có xem. Kìa, em lại hiểu lầm anh sao…"
Cuối cùng biết được chân tướng, tôi chỉ biết khóc ròng.
2.
Trải qua kỳ nghỉ hè đen tối nhất là năm tốt nghiệp cấp ba, dành cho cuộc sống mới rất nhiều hy vọng cũng như không ít sự tò mò, chúng tôi đều tự bắt đầu cuộc sống đại học của mình.
Trải qua thời kỳ tập quân sự và rối rắm khi làm quen với những người xa lạ, bỗng nhiên tôi lại thấy nhơ nhớ Tam gia, vậy là vào buổi tối của một ngày trăng thanh gió mát nào đó, tôi đã chat weibo với gã.
Tôi lười gõ bàn phím nên gửi cho gã tin nhắn thoại: Cậu đang ở đâu vậy?
Tin nhắn thoại trả lời của Tam gia ồn ào đầy tạp âm, gã nói: Tớ đang ăn cơm.
Tự nhiên không hiểu sao vào giây phút ấy tôi lại thấy hụt hẫng, dường như cảm thấy cuộc sống mới của gã thật sống động, hơn thế nữa cuộc sống mới đó giờ đây đã không còn
"Người bạn tốt đầu tiên trong vũ trụ" là tôi nữa rồi.
Tôi đáp:
"Ừ, bọn mình nói chuyện đi."
Tam gia chuyển sang gõ chữ: Cậu nói đi.
Tôi cũng gõ bàn phím trả lời:
"Bọn mình yêu xa nhé?"
Tam gia hỏi: Vì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!