1.
Trong thời gian nghỉ Tết âm lịch, dưới sự dẫn dắt của bố mẹ chồng, tôi và Tam gia theo đi du lịch Nhật Bản không khác gì hai đứa trẻ bị quản thúc.
Chúng tôi du lịch theo kiểu tự túc nên không có gì phải vội vàng, suy nghĩ đến tình hình sức khoẻ của hai người lớn tuổi, hàng ngày chúng tôi không thể đi bộ quá nhiều, vì vậy thực tế chuyến du lịch Nhật Bản này cũng chẳng có gì đáng nói.
Thú vui duy nhất có lẽ là mẹ chồng không cho hai đứa chúng tôi ra đường chơi buổi tối, còn tôi và Tam gia thì như gián điệp, rón rén mở cửa phòng, quan sát để chắc chắn hai người già ở phòng bên cạnh sẽ không ra ngoài sau đó lại rón rén khoá cửa rồi chạy thục mạng ra thang máy, tiếp theo thì cười toe toét với nhau như hai đồng chí thấy cách mạng thắng lợi gần ngay trước mắt, nắm tay đi tới cửa hàng 7
-Eleven gần đó mua thật nhiều đồ ăn vặt và bánh cá hầm về khách sạn ăn tiếp.
Mỗi lần nhìn bữa khuya dành cho bốn, năm người ăn trên mặt bàn tôi đều có cảm giác mình và Tam gia không khác gì hai con thú đói!
2.
Mặc dù đi cùng với người lớn không tránh khỏi đôi chút gò bó nhưng tôi nhận ra bố chồng đúng là một người rất thú vị.
Ví dụ như lúc quá cảnh ở Thượng Hải trời nổi gió, Tam gia cởi chiếc mũ len có in hình SpongeBob SquarePants của mình đội lên đầu tôi. Thế là bố chồng thì thầm với mẹ chồng bằng âm lượng đủ để tôi nghe thấy:
"Trông con bé như đang đội quả bưởi da ấy nhỉ? Hahaha"
Một ví dụ khác như khi chúng tôi đi bộ dưới tuyết ở Osaka, Tam gia dùng khăn quàng cổ của mình quấn quanh đầu tôi, bố chồng lại bắt đầu cười ngặt nghẽo:
"Trông con như người đi dò mìn ngày xưa ấy."
Lại một ví dụ nữa là khi chúng tôi đi leo núi buổi sáng, mẹ chồng tôi – người nghe nói không khoẻ lắm thúc giục bố chồng đi tuốt lên trên cao, tôi và Tam gia rề rà mua đồ uống, vừa ngẩng lên đã không thấy họ đâu nữa… Đến lúc gặp nhau trên đỉnh núi, bố chồng thẳng thắn chê bai thể lực của chúng tôi, yêu cầu chúng tôi phải chăm chỉ tập thể thao mỗi ngày.
Để tránh bị ông dạy dỗ thêm, tôi buộc chiếc khăn vuông của khách sạn lên đầu, không đợi ông hình dung mà hỏi luôn:
"Trông con có giống gà mẹ không bố?"
Bố chồng tôi bật cười: Hahahaha…
Lúc chúng tôi tới công viên trò chơi, bố chồng nhất quyết đòi chơi trò xe leo núi, Tam gia không có ý kiến, tôi và mẹ chồng không dám chơi, sau đó mọi người liền xúm vào khuyên can, nói ông cao huyết áp, tim không khoẻ… nên chơi trò này rất nguy hiểm.
Bố chồng tôi điềm tĩnh nói:
"Không sao, tôi có mang thuốc trợ tim công hiệu mạnh đây rồi!"
Tam gia và mẹ chồng: …
Tôi: Hahahahaha…
Cười xong cứ thấy không khí có gì đó khác lạ, sau đó lập tức tỏ vẻ trách móc giống hai người còn lại:
=-=
3.
Đi dạo trên phố đi bộ Shinsaibashi, vì có nhiều lối rẽ nên hơi bị lạc đường, bố chồng tôi liền cắt cử Tam gia tra bản đồ.
Tam gia chỉ tôi:
"Không cần đâu, bọn con nhớ mà. Đi thẳng đường phía trước tới quán kem matcha thì rẽ trái sau đó đi thẳng tới cửa hàng bán Hamburger thịt bò Kobe thì rẽ trái tiếp, đi hết con hẻm có cửa hàng bán bánh cá hầm ra tới đường cái là về khách sạn. Đúng không bà xã?"
Tôi thực sự thấy xấu hổ vì trước nay suốt ngày nhắc tới chuyện ăn uống trước mặt Tam gia!
4.
Kyoto có tuyết rơi, sáng ra ngoài lạnh như muốn đóng băng toàn thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!