Chương 47: Phần 20: Chuyến du lịch Thái Lan và ngày thường

1.

Kể từ khi được ngồi trên chiếc taxi của ông chú tài xế vừa cắn hạt dưa vừa lái xe với tốc độ 130km/h trong đêm khuya sau khi xuống máy bay, tôi và Tam gia đã bắt đầu cảm nhận được sự nồng hậu của con người Pattaya.

Khách sạn chúng tôi ở nằm sát bờ biển, ra cửa rẽ trái là khu phố đèn đỏ, cạnh đó là trung tâm mua sắm, tiến lên phía trước một đoạn thì là một chuỗi các cửa hàng massage kiểu Thái. Các cô gái Thái ngồi la liệt bên vỉa hè, bên cạnh là biển hiệu viết hai chữ tiếng Trung Bóp chân.

Cứ mỗi lần tôi muốn tới khu đèn đỏ xem các mỹ nữ mồi chài khách hàng thì Tam gia lại lấy lý do sợ lạc đường không cho tôi đi. Sau đó sự chú ý và tính tò mò của tôi được chuyển tới các loại massage kiểu Thái.

Lần nào đi đường nhìn thấy cũng níu chặt Tam gia lại, muốn cùng gã vào thử một lần nhưng ngoài dịch vụ massage kiểu Thái được cung cấp ở khách sạn, Tam gia từ chối tất cả các cửa hàng massage bên đường và cũng không cho tôi vào.

Một lần tôi cù nhầy ngồi lì trước cửa hàng nhà người ta không chịu đi. Trên con đường tấp nập người qua lại thỉnh thoảng có người nhìn tôi, Tam gia kéo tôi đi vài bước, thấy không vẫn không chuyển động, gã liền bỏ mặc tôi ở đó.

Nhìn bóng gã đi xa dần một cách thờ ơ, tôi tủi thân suýt bật khóc, thầm nghĩ bỏ mặc tôi ở ngoài đường một mình mà gã cũng bình chân như vại thế này sao?

Một lát sau gã quay lại cùng quả dứa cắm que kem mua được ở quầy bán trái cây bên vỉa hè, huơ huơ quả dứa trước mặt tôi: Đứng dậy đi.

Nói xong gã không cho tôi thời gian suy nghĩ đã tự cắn một miếng dứa, tôi đoán nếu tôi vẫn ngồi lì ở đây chắc gã sẽ chén sạch quả dứa mất. Sau nửa phút phân vân, tôi vùng vằng đứng dậy đón lấy quả dứa vừa ăn vừa cùng gã rời khỏi đó.

Tôi cứ nghĩ gã làm vậy là vì không yên tâm về dịch vụ massage ở nước ngoài. Sau này về nước mới nhận ra gã từ chối tất cả mọi dịch vụ tương tự như thế ở khắp mọi nơi, dù ở Bắc Kinh, Thanh Đảo hay Vũ Hán, dù đó là cửa hàng lớn hay quán nhỏ ven đường, đồng thời gã cũng không cho tôi đi… kể cả những khi gã có ở bên cạnh.

Tôi:

"Những cửa hàng lớn như này chắc là không chặt chém đâu, anh sợ gì chứ?"

Tam gia:

"Anh sợ ý chí không vững vàng, đi nhiều thành quen. Chẳng may lúc không có em bên cạnh anh lại muốn đi đâu đó cho thư thái rồi gặp chuyện không hay thì sao? Nên dứt khoát không thử!"

Tôi vui vẻ xoa đầu Tam gia:

"Cậu nhóc này lớn rồi, hiểu chuyện quá!"

Tam gia tránh khỏi bàn tay tôi:

"Em thì càng không được phép đi tới những chỗ này! Em chẳng có chút ý chí gì cả!"

Tôi: …

2.

Mặc dù là một đứa trẻ lớn lên cạnh bờ biển nhưng tôi lại là con vịt cạn, hoàn toàn không biết chút nào về bơi lội.

Tam gia từng có ý định dạy tôi bơi nhưng trong buổi học đầu tiên lúc gã bơi tới chỗ tôi vì động tác quá mạnh nên đã vô tình dúi đầu tôi xuống nước, khiến tôi càng sợ nước hơn và nhất quyết không chịu học bơi.

Trong bể bơi ở khách sạn, Tam gia chỉ vào một cô bé người nước ngoài khoảng ba bốn tuổi đang bì bõm nghịch nước bên cạnh, dạy tôi phải mạnh dạn hơn một chút. Tôi lấy hết dũng khí mới dám bò lên tảng đá trượt xuống giống đứa trẻ kia.

Không biết có phải vì nặng hơn nên lực quán tính cũng mạnh hơn không mà người ta thì tươi cười hớn hở chầm chậm trượt xuống dưới còn tôi thì lao xuống nhanh như bay trong tiếng la ó thảm thiết.

Hơn nữa con người không đáng dựa dẫm như Tam gia còn không đứng đó đỡ tôi, cuối cùng tôi lại một lần nữa được trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng khi bị vùi dập trong nước, hoàn toàn kết thúc chương trình dạy và học bơi.

Tôi vô cùng sợ nước nên hôm sau nữa khi ra đảo chơi, những trò như bay trên không… tôi chơi rất nhiệt tình nhưng màn đi bộ dưới đáy biển đúng thật đã dồn tôi vào đường cùng.

Mỗi người đều phải chụp lên đầu một chiếc mũ như của nhà du hành vũ trụ trên phi thuyền, không biết tại mũ của tôi có vấn đề hay do bản thân căng thẳng quá mà vừa bước xuống đáy biển tôi đã thấy khó chịu, tai kêu ong ong, cái bịt mắt bằng thuỷ tinh cũng bị phủ kín một tầng hơi nước không thể thấy rõ bên ngoài.

Dựa vào hình thể mơ hồ tôi nhận ra người đứng bên phải mình là Tam gia. Đi được vài bước thì bất ngờ thấy Tam gia khoa tay múa chân với huấn luyện viên lặn ý muốn trồi lên, tôi sợ lắm, nghĩ bụng tại sao Tam gia lại có thể bỏ một mình tôi lại đây mà đi lên chứ?

Mặc dù thấy khó chịu nhưng tôi đã chịu đựng được, nếu gã đi lên mà tôi gặp sự cố thì phải làm sao?

Thế là tôi giơ một tay túm chặt lấy gã, tay kia điên cuồng gạt bàn tay đang ra hiệu muốn trồi lên mặt nước của gã để gã không thể đi lên bỏ lại tôi một mình ở dưới này được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!