1.
Gần ngày thất tịch và được nghỉ hè, tôi tung tăng kéo hành lý tới Vũ Hán tìm Tam gia. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh ban ngày gã đi làm còn mình ở nhà viết tiểu thuyết, đọc sách, buổi tối thì nắm tay nhau đi mua sắm, dạo bên bờ sông ngắm cảnh.
Nhưng thực tế thì trời Vũ Hán buổi tối cũng nóng tới bốn mươi độ kìm hãm tôi trong bốn bức tường nhà, sáng nào cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, sau khi Tam gia đi làm lên giường chợp mắt một lúc rồi dậy nấu bữa trưa (ngày nào Tam gia cũng bắt xe về ăn với tôi), chiều ngủ dậy lại bắt đầu nấu bữa tối, ăn tối xong vội vàng gõ chữ, đăng bài xong nhìn đồng hồ mới biết một ngày đã trôi qua…
Quá nhiều cơn giận gom góp lại cuối cùng cũng nổ tung hoàn toàn trong ngày thất tịch hôm nay. Nguyên nhân là tôi chuẩn bị rất nhiều quà cho Tam gia còn người kia thì không tặng tôi một cái gì! Không có một cái gì!
Nhìn vẻ mặt hằm hằm của tôi, gã xun xoe giải thích là muốn đưa tôi ra ngoài chén một bữa no nê rồi đi dạo, cuối cùng thì ra bờ sông ngắm cảnh đêm, không loại trừ việc giao ví tiền để tôi mua đồ tuỳ thích.
Một kế hoạch hời hợt như vậy… Tôi đếm qua số tiền trong ví rồi vui vẻ đồng ý.
Kết quả tối thất tịch đường phố đông nghìn nghịt. Đến khi chuyến xe đã chở chúng tôi trong suốt hai tiếng vừa qua chạm bánh tới nhà hàng nổi tiếng kia thì tôi đã đứng cạnh bờ vực sụp đổ.
Sau khi hỏi nhân viên và biết còn 107 khách đang đợi bàn, tôi sém chút nữa ôm bảng hiệu nhà người ta ngồi sụp xuống mà khóc lóc.
Cuối cùng chúng tôi ăn ở nhà hàng Nhật gần đó ít khách hơn. Sau khi chén no nê và thấy đã gần chín rưỡi tối, tôi quyết định không lang thang nữa mà lên xe tiếp tục về nhà trong cảnh ùn tắc.
Về tới nhà tôi chẳng buồn nói chuyện với gã mà bực mình ngồi lướt weibo thì thấy một người bạn khoe chiếc Kindle (máy đọc sách điện tử của Amazon) được chồng tặng cho.
"Anh xem chồng người ta đi!"
Tam gia xoa đầu tôi: Ngày mai em sẽ có.
Tôi:
"Em không cần. Ý em là anh nhìn chồng người ta còn nhớ mua quà đây này!"
Tam gia tỏ vẻ nghiêm nghị:
"Anh chỉ cảm thấy em chẳng thiếu thốn thứ gì, sợ mua không đúng thứ em cần em lại cáu kỉnh. Trước đây anh mua cốc bị em mắng, mua lợn tiết kiệm cũng bị em mắng, anh mua dây chuyền thạch anh suýt nữa bị em đánh chết. Anh chỉ rút kinh nghiệm mà thôi!"
Tôi: …
Gã nói rất có lý, nếu không bị ăn đòn thì thật là có lỗi với gã!
Tôi:
"Không phải vì người ta thiếu thốn nên mới tặng, mà là vì khi được tặng em sẽ rất vui. Anh không thể không tặng chỉ vì sợ bị đánh. Anh không tặng có phải vì muốn bị đánh nặng hơn không?"
Tam gia so vai tỏ ý tôi nói gì cũng đúng hết.
Tôi mở giỏ hàng trên taobao đưa cho gã các gợi ý để mua quà:
"Nếu không biết mua gì anh cứ chọn mấy đồ đáng yêu này này, anh nhìn cái thảm này xinh chưa, còn xếp được thành một con mèo mập nữa. Con gái ai cũng thích những thứ dễ thương này."
Tam gia gật đầu thật mạnh, Ồ, hiểu rồi!
Để bù đắp hôm sau gã đưa tôi đi đánh chén rồi mua quần áo. Hôm sau nữa thì tới ăn ở nhà hàng 107 kia, xem phim rồi dạo bờ sông.
Tối ngày thứ tư gã nói với tôi:
"Ngày mai anh có thể tặng quà thất tịch cho em rồi."
Tôi ngẫm nghĩ,
"Không phải anh mua cho em cái thảm gấp thật chứ?"
Tam gia tỏ vẻ hết sức ngỡ ngàng, Sao em biết?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!