1.
Tôi thỉnh thoảng (đa số thời gian) lại giở thói lười biếng, thích sai bảo Tam gia tra cứu tài liệu, mua đồ, gửi email cho ai đó hộ mình.
Một hôm tôi nằm trên giường đọc tiểu thuyết thì sực nhớ phải gửi tài liệu cho thầy giáo, bèn nhắn tin cho Tam gia.
Tôi:
"Anh gửi cho thầy giáo em tài liệu lần trước em lưu trong máy tính của anh nhé, trong hòm thư của em có địa chỉ email của thầy ấy đó."
Tam gia: Có gấp không?
Tôi:
"Không gấp nhưng anh đừng quên là được ~"
Đợi rất lâu vẫn không thấy Tam gia hồi âm. Một giờ sau tôi lại nhắn tin cho gã.
Tôi:
"Anh yêu đã gửi cho em chưa?"
Tam gia:
"Tối anh làm! Bây giờ đang đau bụng không muốn làm!"
Tôi:
"Tại sao? Tại sao lại đau bụng?"
Gã không trả lời, tôi lo lắng nghĩ chắc hẳn phải đau lắm đây, bèn giở giọng quan tâm:
"Bây giờ anh đang làm gì? Uống thuốc chưa? Hay là uống nước ấm hoặc nghỉ ngơi một lát đi?"
Kết quả vẫn đợi rất lâu mà không thấy trả lời, khoảng hai mươi phút sau gã mới nhắn lại.
Tam gia:
"Anh đang chơi game để không chú ý đến cơn đau nữa!"
Tôi: Mẹ kiếp…
2.
Buổi tối Tam gia đi liên hoan với các đồng nghiệp trong phòng, lúc về nhà gọi video call cho tôi mới giở giọng tội nghiệp như chó cún:
"Anh đói quá, tối chỉ uống rượu không chẳng được ăn gì."
Tôi:
"Vậy anh gọi đồ ăn bên ngoài đi, hay là xuống hàng cơm dưới sân mua cơm rang mà ăn."
Tam gia:
"Anh không muốn ăn cơm rang. Anh muốn ăn chân gà, ôi, thèm ăn chân gà quá."
Tôi:
"Thế thì ăn đi, xem nhà hàng còn ship không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!