Chương 37: (Vô Đề)

5. 

3/12 là ngày kỷ niệm tôi và Tam gia yêu nhau, thú thực là chúng tôi chưa bao giờ chúc mừng dịp kỷ niệm này… Bởi vì trước nay ngày đó luôn nằm trong tháng ôn bài, không thể gặp gỡ.

Ngày về quê ăn dưa hấu chỉ cách ngày kỷ niệm của chúng tôi hơn một tuần, dựa trên tinh thần có tiền phải tiêu, tự nhiên tối mùng 2 tôi nảy sinh niềm xúc động muốn tới Vũ Hán gặp gã vào đúng dịp kỷ niệm kia.

Sau khi đi ra từ phòng tắm, thật cẩn thận bổ một quả bưởi rồi tranh thủ xem sổ sách tháng này, tôi bình tĩnh hơn một chút.

Tôi gọi cho Tam gia, hỏi gã có mua quả cho dịp kỷ niệm kia không. Thực ra tôi chỉ hỏi vu vơ vậy thôi, hoàn toàn không có bất ngờ mong mỏi nào.

Không ngờ gã lại nói bằng giọng bí hiểm: Có chứ.

Tôi mừng húm gặng hỏi mãi quà là gì nhưng gã nhất quyết cắn răng không chịu nói, còn hỏi lại tôi:

"Của anh thì sao? Có không?"

Tôi liền á khẩu.

Tính đến năm 2015, chúng tôi đã quen nhau chín năm, yêu đương bốn năm, hiểu nhau rõ như tay trái hiểu tay phải, bên cạnh đó còn cảm thấy đã đạt tới một nhận thức chung đó là không cần thiết phải bày vẽ chúc mừng những ngày kỷ niệm vô nghĩa này làm gì.

Gã cứ bám riết hỏi tôi như một đứa trẻ đòi kẹo,

"Quà của anh đâu? Trời! Em không chuẩn bị phải không? Em chẳng hề yêu anh chút nào! Thậm chí ngày kỷ niệm em cũng không tặng quà cho anh? Hay là em đã quên ngày đó rồi?!"

Ngữ khí giống hệt giọng điệu tôi cố tình gây sự khi không được gã tặng quà hồi năm nhất.

Tôi chỉ biết ngoan ngoãn nghe gã trả lại hết cho mình những lời mình từng thốt ra trước đây, không dám nói

"Hay là mai em đích thân đến làm quà cho anh nhé?", chỉ sợ chẳng may nói ra gã sẽ lập tức đặt mua vé xe cho mình.

Có những việc bạn không nên cứ tâm tâm niệm niệm mãi về nó, bởi vì cứ nghĩ vậy ắt sẽ trở thành sự thật.

6.

Trưa ngày kỷ niệm, vừa hết giờ học tôi liền gọi gà rán bên ngoài rồi đi về phòng ký túc. Mới uống được hai ngụm coca thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tam gia, nói với tôi giọng thều thào:

"Anh đang ở bệnh viện."

Tôi giật mình, Anh bị làm sao?

Nghe nói gã đau đớn đến mức phải lăn lộn trên giường, Sỏi thận.

Trước khi gã bị bệnh này, tôi chưa từng nghe đến căn bệnh sỏi thận bao giờ. Con người thường bị hoảng sợ bởi những điều mình không biết, tất cả mọi suy nghĩ trong đầu tôi lúc đó là cơ thể gã bỗng nhiên mọc ra một tảng đá, liền hỏi:

"Vậy có phải phẫu thuật không?"

Gã đáp:

"Vẫn chưa biết, vừa mới tiêm thuốc giảm đau. Một lát nữa bác sĩ mới cho anh biết phải làm thế nào."

Vừa nói chuyện với gã tôi vừa khoác ba lô lên vai, quên cả bỏ sách giáo khoa ra khỏi cặp, tôi nói:

"Anh đừng sợ, em qua đó ngay đây!"

Đó là lần thứ hai tôi không kịp thu dọn hành lý đã vội vàng chạy tới nhà ga, chỉ cách lần trước hơn một tuần, hơn nữa cả hai lần đều vì cùng một người và cùng một việc – đó là đi gặp Tam gia.

Chạy ra khỏi ký túc tôi lại chạy về, bọc chỗ gà rán kia lại để giành làm bữa trưa và bữa tối, sau đó vừa đi vừa cầm điện thoại đặt vé tàu hoả trên cao chuyến gần nhất.

Nhận được lời thăm hỏi ân cần của bạn cùng phòng lúc ngồi ở nhà ga, cô ấy hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!