Chương 36: Phần 12: Lãng mạn phải dùng tiền để xây đắp

Hồi đại học chỉ mong ngóng đến kỳ nghỉ vì chỉ những lúc như vậy mới được gặp Tam gia. Mặc dù trước mặt bố mẹ chúng tôi vẫn khá rụt rè, chỉ dám cách hai ngày mới gặp một lần nhưng tôi vẫn rất vui khi biết nhà gã chỉ cách nhà tôi ba trạm xe bus.

Nhưng dẫu sao thì nghỉ đông với nghỉ hè cũng cách nhau rất xa, hơn nữa ở trước mặt phụ huynh cũng không thể tự nhiên như hẹn hò bên ngoài nên chúng tôi chỉ còn cách tiết kiệm tiền bạc, cống hiến cho ngành giao thông vận tải Quốc gia.

1.

Đã quên hồi đó là năm thứ mấy đại học, trong buổi thi môn cuối cùng, tôi phát huy hết tốc lực làm hết bài thi trong vòng năm mươi phút, nộp bài rồi chạy thục mạng về ký túc xá. Lúc đó tôi không muốn lãng phí dù chỉ một phút đồng hồ bởi vì đã đặt vé máy bay xuất phát ngay sau buổi thi.

Đến khi tôi kéo tay cầm chiếc va ly nghiến răng bắt taxi vội vàng chạy tới sân bay thì trời bỗng đổ mưa. Ngồi trong phòng đợi sau khi kiểm tra an ninh, nghe loa phát thanh báo thời gian cất cánh bị lùi không biết bao nhiêu lần, đợi suốt từ trưa đến tận hơn bốn giờ chiều, tôi nôn nóng đi hỏi nhân viên, không ngờ người đó lại bảo có khả năng chuyến bay bị huỷ, bảo tôi tranh thủ đổi vé cho sớm.

Tôi chán nản vô cùng, lấy điện thoại gọi cho Tam gia. Trước đó Tam gia cứ dặn tôi thi xong về ký túc nghỉ ngơi hôm sau hãy đi, gã nói trời mưa đi máy bay không an toàn, tôi không tin vào ma quỷ nên cứ bướng bỉnh đợi mãi ở đó, kết quả càng chờ càng thấy tức tối.

Sau đó thấy mưa không có dấu hiệu tạnh, tôi đành đi lấy hành lý, đổi vé máy bay rồi bắt xe bus của sân bay quay về trường.

Vậy mà lúc đi mua vé người ta lại nói hôm nay xe bus không hoạt động…

Lúc đó tôi thấy rất tệ, đi ra trạm taxi bắt xe thì trên người cũng chẳng còn mấy đồng, liền nói với tài xế:

"Bác ơi, làm ơn chở cháu đến trạm tàu điện ngầm gần nhất với."

Sau khi hỏi lại cho chắc chắn, bác tài xế nghiêm mặt nói:

"Tôi phải đợi một tiếng mới tới lượt mình, cô lại cho tôi một câu"Chở cháu đến trạm tàu điện ngầm gần nhất

", ôi trời, hôm nay tôi không kiếm đủ tiền vốn rồi!"

Tôi cũng thấy rất ngại với bác tài xế nhưng lại không mang theo tiền mặt nên chỉ còn cách vừa giải thích vừa quệt nước mắt, đến nỗi cuối cùng thành ra khóc bù lu bù loa không nói lên lời. Có lẽ bác tài xế đó cũng bị tôi hăm doạ nên không dám nói gì nữa, đưa tôi tới trạm tàu điện ngầm rồi bỏ đi luôn.

Sau khi về ký túc xá, nghĩ tới cảnh tượng đáng ra bây giờ tôi phải cùng Tam gia và các anh bạn đẹp trai trong phòng gã chơi bời ăn uống rồi lại tính toán khoản tiền bỏ ra để bắt taxi lại còn chi phí thuê phòng đã thanh toán trước, tôi thấy lòng mình đau như cắt, phải uống ba lon coca mới kìm nén được nỗi buồn.

2.

Sau khi từ Liễu Châu quay về trường học, tiền lương nhanh chóng chạy vào tài khoản của tôi. Nhìn số dư tài khoản, tôi bắt đầu tính toán nên tiêu dùng thế nào.

Vậy là tôi đã làm một việc lớn, một việc lớn chứng minh mình là kẻ ngốc nghếch đến mức độ nào…

Tháng nào Tam gia cũng tới Bắc Kinh chơi với tôi hai ngày. Hôm đó gã gọi điện thông báo tháng này không thể tới Bắc Kinh với tôi được, gã nói gã xin nghỉ hai ngày vào dịp cuối tuần để được nghỉ tổng cộng bốn ngày định tranh thủ về quê ở Thanh Đảo.

Tất nhiên tôi đồng ý ngay, dù sao cũng phải tỏ ra là một nàng dâu hiểu chuyện mới được.

Nhưng trong tài khoản tôi còn tiền, lại muốn tặng gã một niềm vui bất ngờ, lại đúng dịp mấy ngày tới không phải đi học, tôi liền mua vé xe đúng vào ngày gã đi để theo gã về nhà.

Theo lý thuyết thì gã phải chuyển tàu, đi từ Vũ Hán tới Tế Nam, sau đó khi lên chuyến tàu ở Tế Nam thì sẽ cùng chuyến với tôi.

Thế là tôi mặc kệ phong ba bão táp, dậy sớm như những ngày phải đi học, không biểu hiện ra bất cứ điểm gì khác thường, thậm chí còn ra nhà ăn mua bốn suất ăn sáng đưa tới lớp học cho các bạn cùng phòng.

Nhưng vừa hết giờ học, thấy tôi đeo ba lô chào tạm biệt mọi người, lũ bạn hỏi tôi với vẻ hồ nghi: Đi đâu thế?

Tôi nói: Về nhà chứ đi đâu.

Đó đích thực là một quyết định quá nông nổi. Tối hôm trước nói với chúng nó tôi phải về nhà, chúng nó còn tưởng tôi nói đùa.

Tóm lại dưới ánh mắt vui vẻ đưa tiễn kèm theo lời giục giã Biến đi!  của lũ bạn, tôi sải bước trên con đường về quê.

Lãng mạn lắm đúng không?

Lúc đi tới trạm Tế Nam gọi điện cho Tam gia tôi vẫn nghĩ như vậy, nhân thể còn tưởng tượng ra cảnh gã sẽ trao cho tôi một cái ôm nồng nàn và một nụ hôn e thẹn.

Nhưng khi đường dây được kết nối, tôi hỏi gã đang ở toa số mấy… Gã ngạc nhiên nói với tôi: Anh đang đi làm mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!