Chương 28: Phần 9: Cống sâu có hai tính cách hoà hợp

Tình yêu là một điều thật kỳ diệu. Nhưng để tồn tại trong một thời gian thật dài, tôi nghĩ quan trọng nhất là tam quan đồng nhất, tính cách hoà hợp.

Có lẽ tôi với tam gia là bạn thân từ nhỏ, sau đó cứ thế phát triển thành người yêu nên mặc dù giờ đây tôi thường cảm thấy gã này rất to mồm với mình còn tôi thì bỏ ngoài tai những lời gã góp ý về thói quen sử dụng điện thoại nhưng gã vẫn hay nói với tôi là:

Không có ai hợp với gã hơn tôi!

1.

Hồi đại học có lần cuối kỳ tôi mang bài tập tới Hạ Môn tìm Tam gia. Sau một ngày chơi bời, buổi tối mới chong đèn làm bài tập.

Có bài tôi làm mãi đến hai, ba giờ đêm vẫn chưa xong, quay sang thì thấy Tam gia đã ngủ say, tiếng kéo gỗ nho nhỏ đã mách tôi gã ngủ ngon lành tới mức nào.

Tôi thấy tức lắm, liền đi tới vỗ mạnh vào lưng gã làm gã giật bắn mình rồi tỉnh giấc.

Tôi nhớ hồi đó trên mạng có một câu chuyện nói là bạn trai đánh thức bạn gái dậy rồi ôm lấy cô ấy, an ủi cô ấy đừng sợ vì đó chỉ là ác mộng. Thế là tôi học theo luôn, vừa định an ủi gã theo đúng chỉ dẫn trong câu chuyện kia nhưng còn chưa kịp nói thì gã đã đứng dậy nhìn tôi chằm chằm.

Sau đó gã lạnh lùng nói với tôi:

"Anh vẫn chưa ngủ say đâu, anh biết em vừa đánh anh. Hãy đợi đấy, anh sẽ báo thù, đợi bị anh đánh cho tỉnh ngủ nhé!"

Làm tôi sợ đến mức đành phải ngồi làm bài tập đến tận sáng…

2.

Vẫn là cuối kỳ, thấy tôi vất vả với bài vở, Tam gia liền dẫn tôi đi ăn bò bít tết. Mặc dù không chu đáo như nam chính trong phim thần tượng đến mức cắt bít tết thành từng miếng nhỏ cho tôi nhưng tôi vừa ăn vừa nhìn gã bày trò cũng đủ vui sướng rồi.

Hôm đó chúng tôi nói chuyện bâng quơ có nhắc tới một người bạn cấp ba. Nó đi cắt tóc thấy chủ tiệm cắt xấu quá liền bù lu bù loa khóc trong tiệm nhà người ta, khóc đến mức phải nói là thê thảm. Cuối cùng chủ tiệm đành miễn phí cho nó, còn tặng thêm một chiếc thẻ thành viên.

Ăn xong tôi thấy bụng hơn khó chịu, gã nói gã cũng thấy đau bụng. Sau đó không biết có phải người bạn đi cắt tóc mang lại linh cảm cho gã không, Tam gia tự nhiên ôm lấy mặt bàn một cách đau khổ, vươn dài ngón tay chỉ vào đĩa bít tết:

"Bít tết này… có độc… độc…" rồi giả vờ ngất ra bàn.

Tôi phụ hoạ lắc lư cánh tay gã:

"Anh yêu, anh yêu làm sao thế?"

Vị khách vừa vào ngồi sau bàn chúng tôi sợ đến mức phải chuyển chỗ…

Còn anh bồi bàn đẹp trai sau nửa phút hoá đá liền bình thản bước về phía Tam gia, không hề có chuyện giảm giá hay miễn phí tiền ăn cho chúng tôi…

3.

Một lần chúng tôi đi xe bus nhưng thẻ lại hết tiền, mà cũng không có tiền lẻ đành xếp hàng mua vé ở quầy bán vé.

Đó là một hàng người rất dài, rất dài.

Tôi bảo Tam gia xếp hàng trước còn tôi thì đi mua nước.

Kết quả đến lúc tôi mang nước về vẫn thấy hàng người vẫn dài dằng dặc y như lúc trước, tôi đứng bên cạnh hàng người nhìn xung quanh một lát sau mới quay sang nhìn Tam gia rồi vui vẻ nói đùa với gã:

"Anh đẹp trai ơi, cho em chen ngang tí nhé?"

Tam gia liếc tôi một cái rồi tự chỉ vào mặt mình,

"Hôn một cái thì cho chen ngang."

Tôi tiến lên hai bước, kéo tay gã rồi hôn thật nhẹ lên má gã. Sau đó gã thực hiện lời hứa để tôi đứng trước.

Thế rồi cậu con trai đứng trước tôi cứ ngoái lại nhìn tôi mấy lần, tôi đoán cậu này đang rầu rĩ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!