Chương 25: (Vô Đề)

12.

Lúc Tam gia đi Vũ Hán tôi vẫn đang nghỉ hè ở nhà. Cô bạn Cố Tử Hàng và bạn trai nó tới nhà tôi chơi nên chúng tôi ra đường chơi một ngày, không, nói đúng hơn thì hai đứa kia ra ngoài chơi một ngày còn tôi thì lẽo đẽo theo sau chụp ảnh đằm thắm cho tụi nó…

Thú thật cảm giác này quả thực rất tàn nhẫn, thấy mình còn đáng thương hơn một con chó cô đơn… Ngay lập tức tôi hiểu được gương mặt buồn rầu của những người bình thường phải chứng kiến cảnh chúng tôi quấn quýt.

Ra bờ biển Cố Tử Hàng đắp cát lên người bạn trai nó, còn đắp thành hình nàng tiên cá nữa, không chỉ có một cái đuôi còn to hơn cặp mông, nó còn đắp cho bạn trai nó đôi bưởi đồ sộ…

Tôi thực sự thấy không vừa mắt, liền cầm hai trái táo đỏ thắm trong túi ra cài vào ngực tên này rồi nói với Cố Tử Hàng: "Không cần phải cảm ơn, tao tên là Lôi Phong!"

Hôm sau tôi đi cùng anh hai và bạn gái anh ra bờ biển chơi. Lúc nhìn thấy anh tôi xoa đầu bạn gái, tôi lại trưng ra cái mặt ỉu xìu như bánh đa ngâm nước.

Con người là một trạm thu nạp năng lượng. Năng lượng tích luỹ đến một mức độ nhất định cần phải phát ra ngoài, đáng tiếc Tam gia không có bên cạnh, nếu không thì chỉ cần đánh gã vài cái là tôi đã có thể vô tư tiếp tục cười nói rồi.

Không những bị bạo hành bởi những cảnh tượng thân mật của người khác, cuốn tiểu thuyết tôi đã đăng mấy kỳ lại còn bị tắc nghẽn. tôi nghĩ mình phải bù đắp lại những đau khổ phải chịu từ Tam gia nên quyết định gọi điện cho gã sau vài ngày không đoái hoài gì đến nhau.

Tôi than thở: "Hôm nay có độc giả bảo em viết không hay như trước, em buồn lắm, em cảm thấy nội dung câu chuyện phải phát triển như thế mới đúng, vừa mới yêu nhau thì sến súa một chút cũng bình thường mà, em chẳng thấy dở chỗ nào, em buồn quá đi mất…"

Hình như Tam gia đang bận nên cũng không an ủi tôi mà nói thẳng tưng: "Không vui thì đừng viết nữa."

Tôi tủi thân: "Em cần được an ủi… Bé buồn, bé sầu, bé thấy đắng lòng lắm!"

Tam gia đi ra một chỗ yên tĩnh nói chuyện với tôi: "Công ty ở Vũ Hán sắp xếp cho anh một căn phòng nhưng không hiểu thế nào lại chẳng có giường."

Sự chú ý của tôi lập tức bị phân tán: "Sặc! Thế anh ngủ dưới đất à?"

Tam gia đáp: "Trước thì ngủ cùng một đồng nghiệp, hai ngày nay mua đệm mang vào phòng mà ngủ."

Tôi: "À… Anh đi ngủ nhớ buộc chặt thắt lưng, nhớ bảo vệ hoa cúc(1) cho cẩn thận nhé!"

(1) Chỉ hậu môn của đàn ông. Thường dùng trong truyện đam mỹ. (Ặc, cái bà tác giả này! )

Gã đang vội nên chúng tôi nhanh chóng kết thúc câu chuyện. Thế rồi tự nhiên tôi không còn thấy buồn nữa.

Trên thế giới này biết bao người còn xui xẻo hơn bạn, biết bao chuyện còn tồi tệ hơn nỗi buồn của bạn, vậy nên có đáng phải buồn vì một việc nhỏ nhặt không? Người đàn ông của tôi còn đang bán mạng cho công việc vì mái nhà hạnh phúc của hai đứa, tôi than vãn với nhiều lời làm gì chứ!

13.

Thực ra nếu so với hồi đại học mỗi học kỳ được gặp nhau một lần thì trạng thái trong thời gian Tam gia được cử đi làm việc ở tỉnh khác này đã tốt hơn rất nhiều. Gã sẽ tranh thủ tối đa tất cả mọi cơ hội để được về Bắc Kinh, hơn nữa tiền xe cộ còn được công ty chi trả.

Trường chúng tôi vừa khai giảng, Tam gia đã cầm ngay cho tôi xem cuốn lịch có ghi những ngày gã về được, bao gồm ngày đi học và thi lấy bằng chuyên viên quản lý chất lượng, ngày nghỉ quốc khánh và một ngày họp công ty thường niên.

Tôi hỏi: "Họp công ty thường niên vào cuối tháng chín sao? Thế chẳng phải có thể gộp luôn với Quốc khánh để được nghỉ một thời gian dài à?"

Gã thuận tay gửi luôn cho tôi bảng đăng ký họp hàng năm rồi gửi cho tôi một đoạn thu âm: "Lại còn được đưa người nhà theo nữa! Anh đã dành lại vị trí thần thánh đó cho em!"

Hồi đó là cuối tháng tám, gã mới đi Vũ Hán chưa đầy một tháng nhưng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để về Bắc Kinh tìm tôi và dẫn tôi đi chơi mà thôi.

Tôi hỏi: "Họp thường niên bao gồm những công việc gì?"

Gã đáp: "Tổng cộng hai ngày. Ngày đầu tiên nghỉ dưỡng ở khách sạn có suối nước nóng, ngày thứ hai đi hái dâu tây."

Chúng tôi dành ra kha khá thời gian bàn luận về việc đi hái dâu tây và tắm suối nước nóng. Tự nhiên tôi lại thấy không ổn liền hỏi gã: "Anh vừa về Bắc Kinh đã tham gia cuộc họp thường niên hai ngày, lãnh đạo của anh có cho không?"

Gã kiêu ngạo trả lời: "Anh nói với lãnh đạo là "Thân là một nhân viên mới, em rất muốn có thể nhanh chóng hoà nhập vào đại gia đình này, tìm hiểu về văn hoá của công ty, làm quen với đồng nghiệp các phòng ban". Lão ta nghe xong thích lắm."

Tôi không khỏi giơ tay tán thưởng những lời bịa đặt theo kiểu rất khuôn phép này.

Đáng tiếc sau đó cả tổ của Tam gia không ai được tham dự cuộc họp thường niên này, gã cũng bị cưỡng ép phải ở lại Vũ Hán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!