Sau khi tốt nghiệp đại học Tam gia tìm việc ở Bắc Kinh còn tôi học tiếp nghiên cứu sinh. Chúng tôi thuê một căn nhà rộng 60 m2 ở gần công ty của Tam gia có phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ với đầy đủ tiện nghi.
Chúng tôi thèm khát những tháng ngày hạnh phúc, nào ngờ chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, căn phòng này đã mang tới cho chúng tôi không biết bao nhiêu sự khó chịu. Vậy nên chỉ cần nhắc đến hai chữ chủ nhà, cả tôi lẫn Tam gia lại chỉ muốn trợn mắt giận dỗi nhau.
Nhưng thú thật bây giờ nghĩ lại những ngày tháng đó tôi chỉ còn nhớ duy nhất một hình ảnh cực kỳ ấm áp, mặc dù trong cái ấm áp đó vẫn hiện rõ vẻ khó chịu.
1.
Lần đầu tiên thuê nhà chúng tôi hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào nên chỉ biết tìm nhà trên mạng rồi liên hệ qua điện thoại yêu cầu đến xem. Khó khăn lắm mới tìm được căn nhà phù hợp, chúng tôi mù mờ tiến thẳng đến địa điểm vào đúng ngày hẹn.
Hôm đó trời mưa bay bay, Tam gia che ô cho tôi còn gã thì chỉ đội mũ đi liền với áo cho xong. Dưới đất có vũng nước làm gã đi lên cầu bị trượt chân suýt ngã.
Hôm đó vừa đợi lâu lại bị lạc đường nên tâm trạng tôi rất tệ mới nói gã một câu:
"Anh bị làm sao thế hả?"
Tam gia hỏi tôi với vẻ khó tin:
"Thế này cũng trách anh được à?"
Tôi chán nản nói:
"Chẳng lẽ lại trách em? Em đẩy anh chắc?"
Tam gia còn chán nản hơn tôi, gã nhét cán ô vào tay tôi rồi nói:
"Anh giận rồi, em tự cầm ô đi."
Tôi giành lấy cán ô định bỏ đi thì gã lại giằng lại vào đúng lúc tôi đã cầm được nó, tiếp tục che cho tôi.
Cơn giận dỗi nảy sinh giữa chúng tôi thật khó hiểu, xuống cầu đứng ở cửa toà nhà 360 cất ô chờ người môi giới. Gọi hai cuộc điện thoại, tay môi giới đó cứ nói Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!, còn chúng tôi thì không nói chuyện với nhau, cả hai đều im lặng.
Tam gia nhìn mưa dưới đất rồi bất ngờ nói với tôi bằng vẻ mất tự nhiên:
"Hôm qua ở nhà ông bà nội có muỗi."
Tôi tiếp lời: Đốt anh à?
Tam gia lập tức chìa cánh tay ra trước mặt tôi, ba bốn nốt đỏ. Gã nói: Ngứa chết đi được!
Tôi dùng móng chân khảm hình chữ thập lên nốt muỗi đốt của gã. Khảm xong mà tay môi giới kia vẫn chưa tới, tôi lại khảm hình chữ X lên mấy vết đó, mãi đến khi biến từng nốt thành hình hoa thị mới dừng tay.
Còn ngứa không?
Tôi hỏi gã bằng giọng điệu không thân thiện cho lắm.
Gã tự nhiên ôm chầm lấy tôi:
"Được rồi được rồi, khảm vào tay anh đau thế cũng nguôi giận rồi chứ? Vui lên nào, chúng ta sắp bắt đầu cuộc sống mới rồi!"
Tôi đẩy gã ra không được đành ủ ê nói:
"Đến lượt anh gãi cho em rồi đó!"
2.
Việc tay môi giới kia đã cuỗm chúng tôi bao nhiêu tiền và khi nhìn thấy gã mở cửa con BMW mui trần màu trắng bước xuống bản thân tôi đoán gã cuỗm của chúng tôi bao nhiêu tiền hoàn toàn không quan trọng.
Tóm lại sau khi nhân viên vệ sinh quét xong một lượt căn nhà theo chỉ thị của gã môi giới đó, chúng tôi liền kéo hành lý đi vào sau đó ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng với bác và anh họ tôi rồi bắt tay ngay vào việc trang trí lại nhà mới của chúng tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!