4.
Lầu đầu tiên gặp nhau sau khi chính thức yêu đương cũng rất khó tả. hồi đó là kỳ nghỉ tết của năm nhất đại học, vào buổi chiều một ngày sau khi Tam gia về nhà, chúng tôi hẹn nhau đi chơi, gã tới đón tôi ở cổng khu dân cư.
Đến giờ hẹn mẹ tôi đang ngồi khâu chăn, tôi vừa thay quần áo vừa nói với bà: "Mẹ ơi con đi chơi nhé."
Mẹ tôi không buồn ngước lên, chỉ hỏi theo bản năng: "Đi chơi ở đâu?"
Tôi nói: "Chắc là đi xem phim ạ."
Mẹ bắt đầu giáo huấn tôi: "Ra rạp xem phim có gì hay chứ, ở nhà xem tivi cũng có khác gì đâu? Sao phải tốn tiền mới thấy vui à?"
Tôi cười khúc khích, "Có người mời mà mẹ."
Mẹ tôi chợt hiểu ra "đi xem phim" là một hành động cực kỳ mờ ám, bèn truy hỏi: "Đi xem với ai?"
Tôi đáp luôn: "XX (Tam gia)."
Mẹ tôi hiểu ngay, "Nó mời mày đi xem phim làm gì?"
Hồi đó tôi và Tam gia mới bắt đầu yêu nhau được hơn một tháng nên ngại ngùng là chuyện khó trách, tôi liền nói dối mẹ: "Chắc là vì cậu ấy muốn theo đuổi con chăng?"
Sau đó tôi để mẹ ở nhà một mình tự tiêu hoá thông tin chẳng lành "Vườn hoa hồng nhà mình cũng có người ngó ngàng tới ư?"
Vừa ra khỏi cổng đã thấy Tam gia chờ ở chỗ hẹn, không phải vì gã này cao mà vì gã mặc một chiếc áo gile màu vàng. Tôi chạy lại, nhận ra sau vài tháng không gặp, không ngờ bây giờ thấy gã tôi lại xấu hổ.
Tôi nói không lựa lời, chỉ vào logo trên áo gã rồi hỏi: "SpongeBob SquarePants?"
Tam gia gật gật, gã cũng hơi e thẹn nên đáp một câu không liên quan: "Tớ thích SpongeBob SquarePants."
Tôi "à" một tiếng rồi khen thật lòng: "Anh mặc giống SpongeBob SquarePants lắm."
Nhưng khen xong mới thấy không khí cứ kỳ quặc thế nào ấy, gã cũng chẳng lấy làm vui vẻ khi ăn mặc giống nhân vật mình thích.
Chính vào lúc tôi cảm thấy buổi hẹn hò này xấu hổ đến mức chỉ muốn về với mẹ thì Tam gia lại nói: "Em muốn đi xem phim hay đi hát karaoke?"
Tôi biết dạo này không có phim gì hay liền nói: "Đi hát karaoke đi."
Thế là chúng tôi đi bên nhau trong câm lặng tới quán karaoke. Chiều hôm đó quán không đông lắm, chúng tôi thuê một phòng riêng, chẳng có bất cứ hành động "đáng xấu hổ" nào mà chỉ ngồi cách xa nhau hàng mét, chọn mấy chục bài hát rồi mỗi người cầm một mic cứ lần lượt gào rú.
Cảnh tượng đó chẳng mấy khác biệt so với gánh xiếc gồm hai người chơi từ đầu đường đến cuối phố, người này hát xong thì người kia tiếp nối. Nếu ai đó đi qua phòng chúng tôi mà dừng chân một lúc chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà xông vào trong, quẳng vào trước mắt mỗi đứa chúng tôi một đồng xu.
Tóm lại trong suốt thời gian ba tiếng khoe giọng trong phòng karaoke, chúng tôi chỉ e thẹn mỉm cười với nhau.
Trên đường về tôi còn nghĩ sao lại giống cảnh bạn bè quen nhau trên mạng gặp mặt thế, rõ ràng là chúng tôi thân với nhau lắm kia mà? Đi được một đoạn, gã bất ngờ nắm lấy tay tôi. Tôi quay lại thì gã thấy chỉ tay về cửa hàng McDonald gần đó: "Em ăn kem không?"
Mặc dù đang là mùa đông nhưng hôm đó rất nắng. Tôi động lòng trước lời gợi ý đó, liền theo gã đi vào cửa hàng.
Lúc xếp hàng tôi mới nhận ra nhân viên order là bạn cấp hai của mình, tranh thủ ngày nghỉ tới làm việc ở đây. Nó cũng nhận ra tôi ngay, sau đó liếc mắt nhìn Tam gia rồi nở nụ cười kiểu như "tao biết rồi nhé", hỏi tôi: "Đối tượng của mày à?"
Không hiểu sao cái từ "đối tượng" này lại khiến tôi rất xấu hổ nhưng cũng cảm thấy kiêu hãnh một cách khó hiểu, tôi gật đầu.
Người bạn đó cho chúng tôi hai cây kem đặc biệt, một cái đã nhiều bằng hai cái rưỡi tôi mua hàng ngày.
Chúng tôi không chường mặt ở lại cửa hàng mà cầm trên tay cây kem ốc quế siêu bự đi về trong những cơn gió mùa đông bắc thổi vù vù. Chúng tôi vừa đi vừa ăn, một lúc sau tôi lạnh không chịu được nữa liền hỏi Tam gia: "Em không ăn nữa đâu, anh có ăn nữa không này?"
Tam gia đã ăn xong cây kem của mình, chắc gã cũng thấy rét cóng nên nhìn một nửa cây kem còn thừa lại trong tay tôi với vẻ lưỡng lự, "Thôi để anh ăn cho."
Nếu tôi thấy những người khác cùng nhau ăn một cây kem như vậy khoe giọng sẽ cho rằng họ thật mất vệ sinh nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn Tam gia tiêu diệt những thứ tôi từng ăn, tôi lại không nghĩ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cây cột điện đằng trước mà đỏ mặt và đỏ mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!