Chương 12: (Vô Đề)

9.

Tôi ghét nhất mùa hè vì không muốn động đậy. Chỉ cần cử động nhẹ cũng đổ mồ hôi.

Nhưng nghỉ hè lại là khoảng thời gian tôi có thể thường xuyên gặp mặt Tam gia, nên vì tình yêu chân chính, tôi vẫn thường hẹn Tam gia đi chơi phố, xem phim dưới trời nắng như thiêu như đốt.

Tôi không phải người chăm thể dục nên thường là mới đi hai con phố, trong khi Tam gia vẫn rất thảnh thơi thì tôi đã phải liên tục dùng khăn lau cổ, lau mặt rồi.

Một lần tôi lau mặt xong thì thấy khăn bị rách, liền hỏi Tam gia:

"Anh xem trên cổ em có dính sợi vải không?"

Tam gia cúi xuống nhìn qua: Ồ, dính nhiều lắm.

Tôi ngẩng lên, tỏ vẻ đáng yêu cùng nụ cười tươi tắn:

"Anh lấy sợi vải xuống cho em đi."

Tam gia gật đầu: Ok, dễ ợt.

Sau đó gã nghiêm túc dùng hai ngón tay nhặt từng sợi vải một. Nhưng một lúc sau thấy làm thế quá chậm liền dùng hai ngón tay chà lên cổ tôi, vừa chà vừa cười.

Tôi vẫn ngửa cổ, gương mặt vẫn đáng yêu và nụ cười vẫn tươi tắn, thắc mắc với gã: Sao anh lại cười?

Tam gia nghiêm mặt hỏi tôi: Anh có cười à?

Tôi giơ tay miêu tả lại vị trí khoé môi gã:

"Mồm anh ngoác ra đến tận mang tai."

Gã càng sung sướng, lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách của tôi ra: Em tự xem đi.

Sau đó tôi cầm gương soi vào cổ thì thấy cổ mình đã bị gã chà đỏ ửng, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là... gã chà ra mấy sợi nhỏ màu xám.

Tôi xấu hổ cười:

"Khụ khụ, chỉ là em hay bị đổ mồ hôi. Anh biết mà, ngày nào em chẳng tắm."

Tam gia cũng cười: Ừ.

Nụ cười của gã lộ rõ vẻ đê tiện khiến người ta không muốn nhìn thấy lần thứ hai, cứ có cảm giác như gã vừa phát hiện ra bí mật động trời, kiểu như phát hiện ra bạn mười bảy tuổi còn đái dầm mà không chỉ đái dầm một lần vậy.

Tôi bị nghi oan nên từ chối tất cả mọi lời mời của gã trong suốt một tuần sau đó, cảm giác không thể tiếp tục qua lại với gã nữa, cho dù chỉ là bạn bình thường!

10.

Hồi năm nhất tôi liền một lúc học rất nhiều môn tự chọn. Khoe với người khác thì rất oách nhưng cái giá của sự oách đó là bài tập cuối kỳ chồng chất làm không xuể. Vì vậy, cuối kỳ thường sẽ là giai đoạn cao điểm xảy ra tranh cãi giữa chúng tôi.

Một mặt tôi phải chịu rất nhiều áp lực, mặt khác lại tương đối nóng nảy, Tam gia là đối tượng chủ yếu (nói đúng hơn là duy nhất) mà tôi có thể nhờ vả trong lúc bị bài tập của các môn học tra tấn đến phát điên.

Có lần một môn tự chọn có bài tập để thêm điểm, đến hạn nộp bài tôi mới nhớ ra chưa làm trong khi trên đầu vẫn chồng chất một đống bài tập, đành mặt dày gọi điện thoại cho Tam gia.

Tôi:

"Anh yêu, em phải làm bài luận của một môn tự chọn để lấy thêm điểm. Một người không quá bận rộn như anh có thể làm giúp em được không?"

Tam gia: Bài kiểu gì?

Tôi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!