Bệnh công tử của Tam gia cực kỳ trầm trọng, chủ yếu biểu hiện ở việc lười. Không chỉ một lần bố Tam gia than thở với tôi về chuyện ăn cá của con trai.
Một lần tôi đến nhà Tam gia ăn cơm, bố gã cố tình kho một con cá bơn trong nồi thịt kho tàu nhưng không hiểu sao phần thịt lại bám rất chắc trên xương sống cá, tôi gắp lâu ơi là lâu vẫn không được.
Đúng lúc tôi định bỏ, gắp sang miếng khác thì nghe thấy bố Tam gia thì thầm nói nhỏ: Bỏ đi phí lắm…
Tôi: …
Nhằm thay đổi hình tượng trong lòng bố chồng tương lai, tôi tiếp tục gắp miếng thịt không muốn rời xa xương cá đó. Thế rồi đến lúc gắp được nó ra, tôi không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bố Tam gia chắc cũng cảm thấy bầu không khí hơi mất tự nhiên, liền bắt đầu chế độ dạy dỗ con trai, nói với tôi:
"Chắc bình thường cháu cũng biết là nó không ăn cá, không phải nó không thích ăn đâu, mà là nó lười nhằn xương. Cháu bảo một người phải lười đến mức nào mà đến xương cá cũng lười nhằn?"
Tam gia biện bạch:
"Không phải con lười mà là bị hóc xương nên có gánh nặng tâm lý thôi."
Bố Tam gia cười mỉa mai rồi giơ đũa gắp một miếng thịt bò vừa to, vừa mềm lại vừa không có xương đặt vào bát cơm của con trai. Tam gia dùng đũa chọc một cái rồi cho cả miếng thịt vào miệng.
Bố Tam gia bắt đầu thanh minh:
"Cháu thấy nó ăn nhanh chưa kìa! Cháu thấy nó có lười không cơ chứ?!"
Tôi nhìn vẻ mặt cũng như hành vi một phút trước và một phút sau của Tam gia, sau đó mới biết bố chồng tương lai mình mới tinh tường làm sao!
6.
Nghe bạn bảo con trai học tự nhiên đều rất phóng khoáng, tôi nghĩ nên nói là chỉ số EQ thấp thì đúng hơn… Có lần tôi đi tàu hoả, chơi điện thoại đến nửa đêm thì sắp hết pin, liền nhắn tin wechat cho Tam gia, yếu đuối hỏi bây giờ em phải làm sao, nếu em ngủ trong khi điện thoại sập nguồn mà nhỡ xảy ra chuyện gì, không tìm được anh thì sao?
Gã trả lời:
"Em mà ngủ là say như chết cho xem!"
Thực ra tôi cũng chỉ muốn gã trấn an vài câu kiểu như không sao đâu, mau tắt điện thoại đi ngủ đi, nhưng con người này lại gợi ý cho tôi như sau:
"Em ra hành lang sạc pin đi, vừa sạc vừa chơi đến khi nào đầy thì đi ngủ."
Tôi nhìn cả toa tàu đã tắt điện tối om, người nào nằm trên giường người nấy im phăng phắc.
Anh bạn trai năm xưa thậm chí còn lo tôi xuống sân lấy chuyển phát nhanh bị người ta bắt mất đi đâu mất rồi…
7.
Có lần tôi rửa nho, ngắt hết những quả to ngon ra khỏi cành, rửa sạch rồi cho vào đĩa còn những quả thối, hỏng thì vứt đi, tôi xếp đĩa nho cho thật đẹp một cách cực kỳ nghiêm túc, còn bóc từng múi sầu riêng ra đĩa bên cạnh.
Lúc này Tam gia đang chơi game, tôi đặt cái đĩa vào tay gã, rồi không quên cho cả dĩa vào, bảo gã ăn trước.
Tam gia cười nói:
"Ăn nho thôi mà, em cần gì phải bày vẽ thế?"
Tôi mặc kệ gã, đi vào bếp ninh xương cho bữa trưa, làm từ đầu đến cuối chưa đầy mười phút. Đến lúc tôi đi ra thì nhìn thấy cái đĩa đã sạch bong…
Tôi điên cuồng hét vào mặt gã:
"Anh không phần em mấy quả thì thôi, ít nhất cũng phải chụp cho em vài cái ảnh chứ! Mất công em rửa lâu như vậy! Trang trí mất bao nhiêu thời gian! Chính là để up status mới!"
Tam gia giật thót tim, đặt cái đĩa không sát vào rồi há miệng ra, nhả quả nho cuối cùng gã còn chưa kịp ăn lên đó…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!