Không biết bắt đầu từ bao giờ cách nói chuyện của Tam gia lại trở nên thèm đòn đến thế. Cứ như gã đang trở lại cái thời nổi loạn mười sáu, mười bảy tuổi vậy.
Những tình cảm dịu dàng từng dành cho tôi đều bị quăng xuống biển cho cá ăn, tôi chỉ còn lại bóng dáng kiên cường của một thiếu gia độc miệng.
1.
Bình thường nhất là chuyện ăn uống.
Tôi:
"Anh yêu, tối nay bọn mình ăn gì?"
Tam gia ra dáng một người đàn ông tốt:
"Tuỳ em, ăn gì cũng được, anh không có ý kiến, em thích ăn gì bọn mình ăn cái đó."
Tôi nhìn các cửa hàng bên đường, chỉ đại một cái:
"Thế bọn mình anh móng heo nhé? Móng heo nướng bán ở phố Tây hình như cũng ngon lắm, em vẫn muốn thử một lần."
Tam gia à một tiếng rồi chau mày nhìn tôi:
"Nhưng anh ghét ăn móng heo nhất đấy!"
Tôi tiếp tục nhìn phía trước:
"Thế à... Vậy bọn mình đi Yoshinoya ăn nhé, chẳng phải anh rất thích ăn cơm thập cẩm ở đó sao?"
Tam gia lắc đầu:
"Bây giờ không muốn ăn cơm lắm."
Tôi đã có chút không vui:
"Hay là đi ăn Mc Donald?"
Tam gia trả lời không thèm chớp mắt:
"Anh rất ghét ăn fastfood, không muốn ăn hamburger."
Tôi cạn lời:
"... Vậy anh nói đi, bây giờ bọn mình ăn gì?"
Tam gia vẫn trưng ra bộ mặt nịnh bợ của bạn trai:
"Tuỳ em. Anh nghe theo em mà."
Lúc đó tôi chỉ hận không có cái bàn nào trước mặt để quẳng vào mặt gã, đành lườm một cái, Ăn rắm ấy!
Tam gia tỏ vẻ hoảng hốt:
"Cô em bảo bối thích ăn cái đó sao?!"
Sau đó gã tỏ vẻ xấu hổ đưa tay ra sau mông rồi nắm chặt lại giơ ra trước mặt tôi: Sẵn sàng chưa?
Tôi: ...
2.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!