Tử Lý ngồi xuống cạnh Hà Tịch, mặt cau có.
- Cảnh San San tới liền khiến tớ mất cả hứng.
Hà Tịch cũng cảm thấy như vậy.
Ban đầu tâm trạng rất tốt, chỉ nhìn bọn Tử Lý chơi cũng bị chọc cho cười.
Giờ Dương Minh và Cảnh San San đứng cạnh nhau, cô bất giác có chút ghen tỵ.
Có lẽ trong cuộc thi Tiếng Anh, họ cũng sẽ kề vai sát cánh như vậy.
Nhưng sao lại là ghen tỵ? Cô cũng không rõ.
Tử Lý nói với cô:
- Nếu đã không vui, vậy chúng ta đừng chơi với họ nữa.
Tớ với cậu đi riêng, có được không?
- Cậu muốn thế thật sao?
- Ừm.
- Vậy thì đi tìm gì ăn trước đã, sáng nay cậu gọi tớ vội quá tớ còn chưa kịp ăn sáng.
Tớ cũng đang định kêu đói với cậu đây.
- Chiều cậu luôn.
Chúng ta còn nhiều thời gian.
Tử Lý vừa đeo túi vừa hỏi:
- Dưới tầng ba có có rất nhiều đồ ngon.
Cậu muốn ăn gì? Lát nữa ăn xong, chúng ta đi mua sắm quần áo, nhé?
- Theo cậu hết.
Hai người họ vui vẻ dắt nhau đứng dậy, Dương Minh lúc này mới chú ý đến họ, lúc Hà Tịch đi qua liền giữ lại:
- Tính đi đâu vậy?
Hà Tịch không thèm nhìn cậu.
Tử Lý kéo cô về phía mình tuyên bố:
- Chúng tôi không đi chung với mấy cậu nữa.
Hàn Lập thở dài.
Làm con gái tại sao cứ phải lắm chuyện, suốt ngày chí choé nhau rồi đâm ra giận dỗi này nọ chứ? Cảnh San San không phải rất hoà đồng, chơi rất vui đây sao? Cậu ta chạy lại can ngăn:
- Hai cậu đừng như thế chứ?
Đang rất vui vẻ cơ mà!
Vui vẻ? Đó là bọn họ vui vẻ, hai cô không có vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!